Minh Hôn - 1437
Cập nhật lúc: 2024-08-31 21:11:26
Lượt xem: 14
Câu cuối tôi còn tăng thêm âm lượng.
Sau đó tôi lấy tốc độ cực nhanh trèo lên cây cổ thụ bên bờ sông.
Tốc độ của tôi rất nhanh, bám theo cành cây, nhanh chóng leo lên ngọn cây.
Lợi dụng lá rậm rạp che đi cơ thể mình.
Đây là cách tôi nghĩ ra, lợi dụng lỗi hổng thị giác của đối phương, sau đó tạo cho đối phương một cái ảo giác.
Một ảo giác tôi đã nhảy xuống sông, sau đó bị lũ quỷ nước ở sông Vong Xuyên kéo xuống đáy.
Sau đó tôi dùng lá cây để ẩn nấp để có thể lừa dối qua cửa.
Cách này rất đơn giản, thậm chí có hiệu quả hay không cũng không biết được.
Nhưng tôi đã làm vậy, ít nhất còn tốt hơn so với việc đứng ngốc ở đó.
Tôi ẩn mình, thông qua những kẽ lá, tôi có thể nhìn thấy bên dưới.
Ngay khi tôi vừa nấp xong, bụi cây liền chuyển động.
Khoảng hơn mười mấy tên quỷ sai đang đuổi theo tôi lao ra khỏi bụi cây rồi xuất hiện trên bờ sông.
Sau khi đến, họ chỉ có thể nhìn thấy những gợn sóng trên mặt sông.
Mười mấy quỷ sai đều cau mày, trong đó có một tên nói với thủ lĩnh nhóm quỷ sai.
“Đại nhân, thằng nhóc đó đã nhảy xuống rồi!”
"Tên ngốc này thế mà thật sự dám nhảy xuống! Bây giờ có muốn lên cũng không thể lên được!"
"Đúng vậy, sông Vong Xuyên mà cũng dám tùy tiện nói nhảy là nhảy, tên này đúng là đồ ngu!"
"…”
Những quỷ sai xung quanh nhìn thấy gợn sóng trên mặt sông đều lần lượt lên tiếng.
Nhưng tên thủ lĩnh nhóm quỷ sai không nói gì, gã chỉ cau mày, sau đó quay người nhìn xung quanh.
Sau đó gã nói: "Tên đó có nhảy hay không chúng ta cũng không tận mắt nhìn thấy. Tìm xung quanh đi, đừng để bị tên đó lừa. Mấy bụi cây này rậm rạp quá, các người trèo lên cây cổ thụ này nhìn xem, miễn cho tên quỷ hồn kia lợi dụng sơ hở …”
Nghe đến đây, lòng tôi trầm xuống.
Mịa nó? Hình như cốt truyện phát triển có chút sai sai đúng không?
Nếu đối phương thật sự trèo lên cây tìm kiếm, vậy thì chẳng phải tôi sẽ bị lộ sao?
Tôi vô cùng lo lắng, cảm thấy mình đang gặp rắc rối lớn.
Một tên quỷ sai bên dưới ngẩng đầu nhìn lên, lại không thấy gì bất thường.
Sau đó lại nói với thủ lĩnh nhóm quỷ sai: “Đại ca, trên cây này chắc là không có ai đâu!
“Vừa rồi chúng ta đều nghe thấy tiếng hét thảm của tên đó, chắc chắn tên đó đã bị kéo xuống đáy sông rồi, chúng ta nhất định phải trèo lên sao?”
Đúng đúng đúng, ngàn lần xin đừng trèo lên, nếu không tôi sẽ bị lộ mất.
Tôi thầm cầu nguyện trong lòng, chờ tên thủ lĩnh nhóm quỷ sai gật đầu đồng ý rồi rời khỏi đây.
Nhưng sau khi nghe được lời này, tên thủ lĩnh nhóm quỷ sai có chút không vui:
"Kêu cậu kiểm tra thì cậu cứ kiểm tra đi. Mau trèo lên. Còn lại đi kiểm tra bụi cây đằng kia."
Nhóm quỷ sai nghe được trong lời tên thủ lĩnh nói mang theo chút tức giận, tất cả không dám có ý kiến nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1437.html.]
Tất cả họ đều sôi nổi đáp lại: "Vâng!"
Nói xong, mười mấy tên quỷ sai bắt đầu chia thành ba đội tìm kiếm tôi ở khu vực gần bờ sông.
Có hai tên quỷ sai bắt đầu chuẩn bị trèo lên cây.
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi lại căng thẳng.
Xong rồi, bây giờ thực sự không thể trốn được nữa.
Trong lòng tôi không khỏi có chút thất vọng, nhưng dù là phúc hay họa thì cũng không có cách nào tránh khỏi.
Nếu đã trốn không được, vậy tôi sẽ không trốn nữa.
Trong nháy mắt, sắc mặt tôi trầm xuống, lập tức nắm lấy chuôi kiếm của tiền bối.
Tôi rút kiếm ra khỏi lưng quần, chuẩn bị sử dụng nó như một cây gậy.
Nếu trốn khônh được, vậy chỉ có thể đánh một trận.
Ngay cả khi đánh không lại, tôi cũng không đưa tay chịu trói.
Hơn nữa, tôi còn có một con át chủ bài cuối cùng.
Nghĩ đến đây, tôi vô thức chạm vào n.g.ự.c mình.
Đúng vậy, sức mạnh của Vô Thường.
Lúc trước Hắc Bạch Vô Thường tống tiền tôi rất nhiều, thấy tôi là người trừ tà nên họ đã đưa cho tôi ấn Vô Thường.
Ấn Vô Thường có phong ấn một chút thần lực của Hắc Bạch Vô Thường, có thể sử dụng hai lần.
Tôi đã sử dụng nó một lần vào buổi tối trong sơn trang kia.
Lúc đó tôi đến địa bàn của quỷ sai, đối phương chỉ vì một câu không hợp đã lập tức muốn g.i.ế.c tôi, muốn câu hồn phách của tôi đi.
Không còn cách nào khác, tôi đành dùng sức mạnh của ấn Vô Thường để g.i.ế.c gã ta.
Cuối cùng đem chuyện này úp lên đầu của tà giáo Mắt Quỷ.
Bây giờ sức mạnh của Vô Thường chỉ có thể sử dụng một lần, cũng là lần cuối cùng.
Tôi sẽ không sử dụng nó trừ khi thực sự cần thiết.
Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy đã đến thời điểm nguy cấp.
Vì vậy tôi âm thầm vận chuyển hồn lực của mình, để có thể giải phóng sức mạnh của Vô Thường bất cứ lúc nào.
Lát nữa trận chiến nổ ra, nếu phát hiện mình không đánh lại, tôi sẽ lập tức dùng sức mạnh của Vô Thường.
Nếu đủ may mắn đánh thắng thì không cần thiết dùng đến thứ này.
Tôi nghĩ trong lòng như vậy, tay nắm chặt vỏ kiếm.
Một khi những quỷ sai bên dưới leo lên vừa xuất hiện.
Tôi sẽ lập tức đánh đối phương, g.i.ế.c một tên trước rồi tính tiếp.
Tôi chuẩn bị tốt tư thế, nhìn chằm chằm vào bóng người bên dưới đang không ngừng đến gần.
Bởi vì cây này rất to, lại có nhiều tầng.
Đối phương đang tìm kiếm từng tầng một, nhưng chính vào lúc này.
Tên quỷ sai kia lại trèo hướng lên trên thêm một chút sau đó liền chui đầu vào tán cây nơi tôi đang ẩn náu.