Minh Hôn - 1432
Cập nhật lúc: 2024-08-31 21:08:48
Lượt xem: 12
Tôi hơi bối rối, không lẽ cầu Nại Hà được xây dựng lại?
Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều mà tiếp tục tiến về phía trước.
Không lâu sau, tôi đã đến lối vào của cây cầu đá tráng lệ.
Có rất nhiều quỷ sai và xe chở tù nhân ở đây.
Có rất nhiều quỷ hồn bị giam trong những chiếc xe chở tù nhân đó, sau đó những quỷ hồn nọ bị áp giải đến trước cầu, từng người một bị đẩy lên.
Trên cầu lập tức xuất hiện lửa, sấm sét, sương đen,...
Đám tù nhân đi trên cầu đều phát ra những tiếng kêu đau đớn tột cùng, trông vô cùng đau khổ.
Nhìn thấy cảnh này, tôi không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Trời ạ? Đi cầu Nại Hà mà còn phải chịu đựng loại tra tấn như vậy sao?
Nhìn những quỷ hồn đang bị lửa và sấm sét làm thành bộ dạng "dục tiên dục tử", lòng tôi bỗng thấy sợ hãi.
Tôi ngẩn người một lúc, rồi bước về phía trước một đoạn.
Khi đến gần hơn, tôi nhìn thấy một tấm bia đá khổng lồ.
Trên tấm bia đá có viết một câu đối.
Tôi nhìn kỹ hơn, phát hiện vế trên viết: Thiên Đạo nhân từ, trời đầy sấm sét, lúc sống làm điều ác, lúc c.h.ế.t sẽ hối hận.
Vế dưới viết: Tam vị âm hỏa, không bao giờ ngừng, trừng phạt người phạm năm tội phản nghịch.
Sau đó có tấm bảng gỗ hình chữ nhật khắc chữ to: Cầu Ô Nại.
Hơn nữa ở phía dưới còn có một dòng chữ nhỏ.
Chữ nhỏ viết: Chuyên dành cho những người đã phạm năm trọng tội phản nghịch.
Nhìn thấy vậy, trong lòng tôi liền chấn động.
Ngay lập tức hiểu tại sao những quỷ hồn đi trên đó lại đau đớn đến vậy, như thể họ đang đi trên núi đao biển lửa.
Hóa ra đó không phải là cầu Nại Hà, mà là cầu Ô Nại.
Là cây cầu chuyên dành cho những người đã phạm năm trọng tội phản nghịch.
Khó trách những quỷ hồn đi trên đó đều được đưa đến đây bằng xe chở tù nhân.
Những quỷ hồn này đều là những người đã làm nhiều điều ác khi còn sống.
Họ không có khả năng trở thành quỷ dân, nên mới bị quỷ sai đưa đến đây đi trên cầu Ô Nại, sau đó đến Giếng Luân Hồi để đi đầu thai.
Nhưng chỉ sợ là những quỷ hồn đi trên cầu Ô Nại này sẽ không có cuộc sống tốt đẹp ở kiếp sau.
Nói không chừng kiếp sau đều không thể đầu thai thành con người.
Mà là đầu thai thành súc vật, sâu bọ, thậm chí còn có khả năng đầu thai thành cây cối.
Nghĩ tới đây, tôi thở dài nhìn về phía cây cầu treo đối diện.
Cầu ván gỗ đó có lẽ là cầu Nại Hà thật.
Trong phút chốc, tôi nghĩ đến một câu “Trước cầu Nại Hà chẳng thể làm được gì”.
Nguồn gốc có lẽ từ đây mà ra.
Nếu sớm biết có ngày hôm nay, tại sao lúc trước nhất định phải như vậy?
Tôi nhìn tấm bia đá, thầm nghĩ trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1432.html.]
Nhưng đúng lúc này, một quỷ sai đầu trọc hộ tống tù nhân đi tới: “Nhóc con, đang nhìn gì thế?”
Nghe thấy tiếng quỷ sai đến gần, tôi đột nhiên tỉnh táo lại: “Không, không có gì, tôi chỉ nhìn một chút thôi …”
"Nhìn cái rắm? Bộ cậu cũng muốn lên đó thử à?"
Quỷ sai đầu trọc tiếp tục nói.
“Không không không, tôi đi đây, tôi đi liền đây …”
Nói xong, tôi vội vàng tiến về phía cây cầu treo bằng gỗ.
Ở đó, tất cả đều là những quỷ hồn đến từ thành Phong Đô như tôi.
Nhìn từ xa, cây cầu ván gỗ khá là lung lay, trông rất nguy hiểm.
Tôi bước chậm rãi, chỉ trong nháy mắt đã đến dưới cầu.
Dưới cầu cũng có một tấm bia đá lớn có viết câu đối.
Tôi nhìn kỹ hơn, thấy vế trên viết: Nước sông âm, rộng mênh mông, vong hồn khắp nơi đều là khách quen.
Vế dưới viết:
Cầu gỗ dài, tự lắc lư, người thiện tâm dốc sức đầu thai.
Tấm bảng gỗ hình chữ nhật phía sau viết ba chữ to: Cầu Nại Hà.
Đúng như tôi nghĩ, cây cầu treo này mới chính là cầu Nại Hà.
Chỉ là tài văn chương của tôi không tốt lắm, không thể hiểu được ý nghĩa của câu đối đó.
Nhưng phía dưới cũng có một dòng chữ nhỏ giống như tấm bia đá ở cầu Ô Nại.
Nhìn kỹ, trên đó viết:
Chuyên dành cho người tốt cùng người tích nhiều âm đức đi qua.
Chỉ có người tốt mới có thể đi trên cầu Nại Hà.
Còn người xấu thì chỉ có thể đi cầu Ô Nại.
Sau đó tôi tiếp tục tiến về phía trước, đi thẳng đến cây cầu.
Nhìn cây cầu ván gỗ ọp ẹp như có thể sập bất cứ lúc nào và sông Vong Xuyên rộng lớn, tôi có chút lo lắng.
Nhưng tôi vẫn tiến lên một bước, đi thẳng lên cây cầu Nại Hà đang lung lay.
Tôi tưởng đi trên cây cầu này sẽ rất gập ghềnh và lắc lư.
Nhưng cho đến khi đặt chân lên tôi mới nhận ra, mọi chuyện cơ bản không phải như vậy.
Cây cầu Nại Hà này nhìn có vẻ gập ghềnh, nhưng khi bước lên thì lại có cảm giác rất bình yên.
Cũng giống như cuộc đời của một người tốt, dù cuộc sống có bất ổn như thế nào, thì cuối cùng khi nhìn lại, người đó sẽ cảm thấy bình thản, không thẹn với lương tâm.
Tôi tiếp tục đi về phía trước và nhận ra đúng là cây cầu này khác hẳn với vẻ bề ngoài.
Trông có vẻ cũ nát lung lay, nhưng khi đi trên đó lại vô cùng ổn định và vững chắc.
Lúc này, tôi dường như đã hiểu được ý nghĩa của câu đối kia.
Bề ngoài thì có vẻ bấp bênh. Nhưng khi đi trên đó lại vô cùng an ổn và vững vàng.
Có sự tương phản rõ rệt với cây cầu Ô Nại đối diện.
Cây cầu Ô Nại được xây dựng rộng rãi và hùng vĩ, nhưng đi trên đó lại bị lửa và sấm sét đánh.