Minh Hôn - 1407
Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:06:58
Lượt xem: 5
Chỉ nghe cô gái nọ nhẹ nhàng nói với bốn người chúng tôi: “Phí vào cửa của bốn vị hết bốn ngàn vạn.
Đồng thời, các vị còn phải đặt cọc bốn vạn nữa, tổng cộng là tám ngàn vạn minh tệ.
Xin hỏi bốn vị, các vị định thanh toán bằng hình thức nào?”
Tám ngàn vạn minh tệ kia, so với 100.000 nghìn tỷ trong tài khoản của tôi, chẳng khác nào là muối bỏ biển cả.
Cho nên tôi cũng chẳng lưỡng lực, trực tiếp nói: “Quẹt thẻ!”
Sau đó, tôi lấy ra thẻ đen cao cấp, quyền lực của mình ra để cho nhân viên thanh toán.
Tôi nghĩ, với tư cách là một trong những quỷ hồn giàu có nhất địa phủ này, có phải tôi cũng nên ra dáng một chút hay không?
Nhưng nào ngờ, chiếc thẻ đen cao cấp của tôi vừa mới xuất hiện, đã khiếp cho quầy thanh toán náo loạn một phen.
Một số nhân viên an ninh đang đứng bên cạnh quầy thanh toán nhìn thấy tấm thẻ của tôi đều trợn mắt lên, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Làm việc ở đây, không phải là họ chưa từng gặp mấy vị đại gia m.á.u mặt.
Cũng không phải chưa thấy vị đại gia nào sử dụng thẻ đen.
Tuy nhiên, có rất ít người có thể có được thẻ đen cao cấp, tấm thẻ này chính là lông phượng sừng lân.
(*) Lông phượng sừng lân (凤毛麟角) ý chí những người tài giỏi, những đồ vật quý hiếm mà có tiền chưa chắc đã mua được.
Hơn nữa, nhìn kỹ, tấm thẻ này không phải là một tấm thẻ đen bình thường, mà chính là thẻ đen bạch kim (dòng thẻ đen cao cấp nhất)…
Trong khoảng thời gian ngắn, các nhân viên tại đây đều sửng sốt, không kịp phản ứng lại.
Nhìn thấy thế, tôi mỉm cười: “Sao thế? Sợ tiền trong thẻ của tôi không đủ à?”
Tôi cất tiếng trêu chọc, nhưng vừa mới dứt lời, người đàn ông đeo kính đứng bên cạnh vốn không để bốn người chúng tôi vào mắt, vội vàng xông ra.
Suýt nữa anh ta còn đã đẩy cô thu ngân đang tiếp chúng tôi ngã xuống đất.
Nhưng anh ta không thèm để ý đến người thu ngân, mà không ngừng nói:
“Tránh ra tránh ra, mau tránh ra một bên đi, đừng làm ảnh hướng đến chuyện tiếp đón khách quý của tôi.”
Nói xong, anh ta còn vội vàng quay đầu nhìn chúng tôi, bày ra vẻ mặt tươi cười, nói:
“Quý khác đang nói đùa rồi! Một vị khách quý như ngài tới Tháp Tiêu Dao này, chính là vinh hạnh của chúng tôi.
Tôi là quản đốc tầng một của Tháp Tiêu Dao, Trần Tiểu Tài, rất hân hạnh được phục vụ các vị!”
Vừa nói chuyện, người này còn vừa nhận lấy thẻ đen từ tay tôi.
Sau đó, anh ta đưa thẻ lên máy quẹt thẻ một lúc, bốn tấm thẻ khác lập tức xuất hiện.
Bốn tấm thẻ này tương tự như thẻ vào cửa, chúng tôi phải đeo chúng lên thì mới có thể tiến vào trong tầng một.
Sau khi lấy thẻ ra, anh chàng tên Trần Tiểu Tài vội vàng đi vòng ra quầy thu ngân, đi đến trước mặt chúng tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1407.html.]
Anh ta cúi đầu khom lưng, rồi đưa từng tấm thẻ cho mỗi người chúng tôi
Sau khi chia thẻ xong, anh chàng tự xưng là quản đốc còn chỉ đường cho chúng tôi:
“Bốn vị khách quý, bên này, mời các vị đi bên này…”
Tôi chỉ gật đầu, sau đó đi theo anh ta vào một cánh cửa pha lê.
Sau khi bước vào trong cánh cửa pha lê ấy, có một con đường bằng thủy tinh hiện ra, bên cạnh còn trưng bày một số tác phẩm điêu khắc cũng bằng pha lê.
Cuối con đường thủy tinh này, là một cổng kiểm tra.
Khi chúng tôi đi đến đây, một số nhân viên muốn tiến lên kiểm tra vé của chúng tôi theo quy định
Nhưng lại khiến quỷ hồn tên Trần Tiểu Tài này nổi giận:
“Làm cái gì đấy, không thấy đây là khách quý sao?
Mấy người đang tính làm cái trò gì? Mau mau tránh ra, không thì lập tức cút xéo khỏi Tháp Tiêu Dao này.”
Không thể không nói, Trần Tiểu Tài này vẫn chưa tỉnh giấc, một tên quản đốc nhỏ nhoi lại dám lớn giọng quát mắng mấy tên cao lớn.
Nhưng sau đó chúng tôi vẫn có thể thuận lợi bước vào sảnh tầng một.
Khi đến sảnh tầng một, bốn người chúng tôi đều bị cảnh tượng trước mắt thu hút.
Bên trong hội trường rộng lớn đông đúc người chen lấn, có bốn cây cột được chạm khắc hình rồng vàng rất hút mắt người qua lại.
Hơn nữa, trên nóc của sảnh lớn là trần pha lê rất sang trọng.
Sang trọng, hoành tráng, xa hoa,… Quả thât có tác dụng tác động vào thị giác rất lớn.
Đang lúc chúng tôi ngây người nhìn ngắm sảnh lớn, Trần Tiểu Tài lại lên tiếng:
“Bốn vị khách quý, tầng này của chúng tôi đều là nhà hàng.
Ở chỗ này, các vị có thể thưởng thức được mỹ vị nhân gian, cần gì có đó, không gì sánh bằng…”
Không cần nghe Trần Tiểu Tài nói, tôi đã nhận ra được điều đặc biệt của tầng một.
Đó chính là “Thực”, bốn xung quanh đều thoang thoảng hương thơm tinh tế của những món ngon quý hiếm.
Cho dù là chúng tôi có đứng cách đó rất xa, cũng sẽ bị mùi thơm này khơi gợi cơn thèm ăn.
“Các vị khách quý, tiếp tục đi lên trên chính là tầng rượu thơm, tầng vui vẻ (nhà chứa đó quý vị), tầng đánh cược (sòng bài), tầng phiêu bồng (quán thuốc phiện), và tầng tiên cảnh.”
Trần Tiểu Tài vui vẻ giới thiệu.
Nhưng nghe anh ta nói xong, tôi lại trợn trắng cả mắt.
Cái nơi gọi là Tháp Tiêu Dao này, nói trắng ra là chính tụ điểm “Ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc, hút thuốc”, chẳng khác gì ổ ngũ độc mà.
Tuy nhiên chính vì tập hợp năm chất độc này mà nơi đây đã biến thành một mỏ vàng, là nơi đánh cược cả mạng sống.
Nhưng chúng tôi tới nơi này, không phải vì mấy thứ kia, mà chính là những vật chí âm.