Minh Hôn - 1404
Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:05:55
Lượt xem: 14
Nghe thế, tôi và Thượng Quan Thư liếc mắt nhìn nhau một cái.
Chúng tôi mơ hồ cảm thấy Tháp Tiêu Dao này không hề đơn giản.
Tiếp theo đó, sư phụ cùng Độc đạo trưởng lại cẩn thận giới thiệu về Tháp Tiêu Dao này cho chúng tôi nghe.
Sau khi nghe giới thiệu xong, tôi và Thượng Quan Thư mới hiểu rõ.
Nơi được gọi là Tháp Tiêu Dao kia, kỳ thật chính là nơi tụ tập các loại hình giải trí ăn chơi ở địa phủ.
Cũng chính là nơi ăn nhậu, chơi gái, cờ bạc, chơi nhạc và ca hát… tóm lại là cái gì cũng có thể tìm thấy được trong đó.
Có thể nói, nơi đó chính là “Thế giới cực lạc” của Minh giới, bởi vậy mà được quỷ hồn tại đây gọi là “Tháp Cực Lạc”.
Ở nơi đó, có ba loại “tiền tệ” được lưu thông.
Loại thứ nhất, chính là minh tệ. Đây cũng chính là loại mà quỷ dân hay dùng để thanh toán.
Loại thứ hai là âm đức. Đây cũng là cách thanh toán có lời nhất.
Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì tại địa phủ, âm đức có thể chuyển hóa thành minh tệ.
Tỉ lệ chắc là, một âm đức có thể đổi được một trăm vạn minh tệ.
Tỷ giá hối đoái này sẽ thay đổi không ngừng, tôi thấy cũng chẳng khác nào như chơi cổ phiếu cả, nhưng nó chỉ có thể giao dịch một chiều mà thôi.
Mà ở trong Tháp Tiêu Dao, một âm đức có giá trị gấp đôi tỷ giá hối đoái ở bên ngoài.
Loại thứ ba chính là quỷ thọ. Đây là cách thanh toán thua lỗ nhất.
Bởi vì hai năm quỷ thọ chỉ có thể sử dụng như hai trăm vạn minh tệ mà thôi.
Nói trắng ra là, ở trong Tháp Tiêu Dao, ai có tiền người đó là ông chủ.
Người đó sẽ có được ao rượu rừng thịt, tận hưởng sự xa hoa và hạnh phúc tột cùng của thế gian.
(*) Ao rượu rừng thịt (縣肉為林) một điển tích trích từ Ân Bản Kỷ (殷本紀) của sử gia nổi tiếng Trung Quốc – Tư Mã Thiên, viết về vị vua tàn bạo nhất Trung Hoa – Trụ Vương. Trụ Vương nổi tiếng là một ông vua dâm đãng, thường thiết nhiều tiệc lớn, làm đầy ao với rượu và treo thịt trên cây trong rừng. Ngày nay, từ này thường dùng để chỉ thói xa hoa, phung phí của giới nhà giàu.
Đương nhiên, giá cả ở nơi này cũng không hề thấp.
Nghe sư phụ nói, Tháp Cực Lạc được chia thành chín tầng.
Bạn cần phải trả một khoản phí cao ngất ngưởng để bước chân vào mỗi tầng.
Mà khoản phí này chỉ được xem như là phí vào cửa, còn giá cả của hàng hóa bên trong sẽ tăng lên theo cấp số nhân.
Chỉ riêng phí vào cửa của tầng đầu tiên đã là mười triệu minh tệ trên một người, và chỉ có thể sử dụng được một lần.
Nghe đến đó, tôi quả thật đã nảy sinh một chút tò mò với Tháp Tiêu Dao kia.
Sau khi nghe xong lời giới thiệu về nơi đó, tôi lại càng vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1404.html.]
Tôi còn đang lo lắng không tìm được nơi nào để tiêu hết số thẻ đen cao cấp của mình đây!
Không ngờ tới địa phủ còn có một nơi tốt như vậy, nếu đến được đó, chắc chắn chúng tôi sẽ tìm được những thứ Kỳ Lân tiền bối yêu cầu để bổ sung năng lượng.
Cho nên, tôi nhất định phải tới nơi được gọi là Tháp Tiêu Dao này.
Nghĩ đến đây, tôi không chần chờ thêm nữa.
Vội nói với sư phụ và Độc đạo trưởng: “Sư phụ, Độc đạo trưởng, việc này không nên chậm trễ. Bây giờ chúng ta mau tới đó thôi!”
Sư phụ và Độc đạo trưởng nghe tôi nói xong, lại liếc mắt nhìn nhau một cái.
Sau đó, tôi thấy sư phụ mở miệng giải thích: “Được thôi, nhưng hai người chúng ta cần phải tới ngân hàng trước, sư phụ và lão Độc cần phải là thẻ thấu chi.
Bằng không, số dư còn lại trong tài khoản của sư phụ và lão Độc có thể không đủ để trả vé vào cửa.”
(Thẻ thấu chi: là loại thẻ được ngân hàng cấp, cho phép khách hàng chi tiêu vượt số tiền có trong tài khoản của mình.)
Sư phụ vừa dứt lời, Độc đạo trưởng cũng nói thêm: “Đúng vậy! Vé vào cửa ở tầng đầu tiên đã là một ngàn vạn, tầng thứ hai lên tới ba trăm triệu.
Nếu tiếp tục đi lên những tầng cao hơn, tôi cũng không thể nào đoán được giá vé nữa.
Sau khi các con trở về dương gian, nhất định phải nhớ đốt thêm nhiều tiền giấy gửi xuống cho hai ông già này đấy.
Nếu không, cả tôi và sư phụ con đều chẳng còn xu nào dính túi đâu!”
Độc đạo trưởng không khỏi cười khổ một tiếng, trông ông ấy có chút bất đắc dĩ.
Nghe thấy thế, tôi lại thản nhiên cười.
Tôi ngẫu nhiên lấy ra một tấm thẻ đen, sau đó nói: “Không cần đâu, con đã có thứ này rồi!”
Sư phụ và Độc đạo trưởng cùng nhìn theo hướng tay của tôi mà phát hiện ra một tấm thẻ đen.
Cơ thể của họ không kìm được mà run lên, cả hai đột nhiên hít một ngụm khí lạnh.
Sắc mặt của họ lập tức thay đổi, lộ ra sự kinh ngạc và khiếp sợ.
Cả hai vị sư phụ đều kinh ngạc mà cảm thán một câu: “Này, đây là, chẳng phải đây là thẻ đen cao cấp nhất đó sao?”
*******
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của sư phụ và Độc đạo trưởng, tôi không khỏi có chút buồn cười.
Tôi đã từng nghĩ, tại nơi dành cho người c.h.ế.t này, tiền chính là thứ vô dụng.
Nhưng ai biết được hôm nay, nó lại có được tác dụng như thế.
Tôi mơ hồ nhớ lại lời cô gái đã mở tài khoản cho tôi đã nói.
Trong thẻ này của tôi hình như có 100.000 nghìn tỷ minh tệ và một tỷ lượng vàng.
Còn có du thuyền, người giấy, siêu xe, biệt thự cao cấp,… tóm lại là rất nhiều.
Lúc ấy tôi còn nghĩ, người có thể làm nên chuyện lớn như vậy rất có thể là Tiểu Mạn.