Minh Hôn - 1402
Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:05:17
Lượt xem: 12
Liền nghe sư phụ mở miệng nói tôi: “Được rồi, TiểuVĩ, bây giờ con thử một chút xem, xem có thể liên lạc được với tiền bối không.”
Tôi gật đầu một cái thật mạnh, sau đó ngồi xuống, khoanh chân lại, đôi tay hợp ấn, tụ hợp năng lượng trong người lại.
Rồi tôi hạ giọng, nói: “Kỳ Lân tiền bối, con là Đinh Vĩ.
Người có thể nghe được giọng nói của con không? Kỳ Lân tiền bối, con là Đinh Vĩ…”
Tôi lại bắt đầu lầm bầm gọi Kỳ Lân tiền bối, tuy rằng hành động này có chút ngốc nghếch.
Nhưng bây giờ, ngoại trừ cách này, chúng tôi thật sự không còn cách nào khác để thử.
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, thấy năm phút đã trôi qua, vẫn chẳng có ai đáp trả tôi cả.
Phải biết rằng, lần trước chúng tôi vừa mới đứng trước ô cửa sổ này chưa nổi hai phút, Kỳ Lân tiền bối đã thức tỉnh.
Nhưng hiện tại, đã năm phút trôi qua, Kỳ Lân tiền bối vẫn chưa tỉnh lại.
Mọi người đều bắt đầu hoài nghi, liệu có phải cách này không có tác dụng hay không?
Đang lúc chúng tôi cảm thấy lo lắng, lồng n.g.ự.c tôi dường như lại có một chút động tĩnh.
Âm thanh giống như nhịp tim đập “Thình thịch” vang lên, ngay sau đó, tôi thấy Hỏa Thiên Công trong người tự động vận chuyển khắp cơ thể.
Hiện tượng khác thường này đột nhiên xuất hiện, nhưng không khiến cho tôi ngạc nhiên, ngược lại còn cảm thấy vui mừng.
Bởi vì, khi đó Kỳ Lân tiền bối xuất hiện cũng như vậy, đây chính là điềm báo trước.
Tôi không dám lãng phí một tia cơ hội, vội vàng mở miệng nói: “Kỳ Lân tiền bối, con là Đinh Vĩ, người có thể nghe thấy lời của con không?”
Tôi vội vàng lên tiếng, khiến cho sư phụ, Độc đạo trưởng cùng với Thượng Quan Thư cũng cảm nhận được sự khác lạ trong cơ thể tôi, ai cũng lo lắng nhìn tôi.
Nhưng tôi vừa dứt lời, liền nghe thấy một tiếng thở dài yếu ớt vang lên trong đầu mình:
“Này! Cậu đang gọi tôi sao?”
Nghe được giọng nói này, tôi lập tức nở nụ cười tươi, vội nói tiếp:
“Đúng vậy, tiền bối. Vì xảy ra một vấn đề nghiêm trọng mà chúng con không thể thu hồi thân kiếm của người được, cần phải mời người tới giúp đỡ.”
“Tôi đã không còn cảm nhân được ý thức chủ thể của mình nữa rồi. Có thể, tôi đã chết.
Có thể lấy lại được cơ thể của tôi nữa hay không, cũng chẳng còn quan trọng nữa đâu…”
Giọng nói của Kỳ Lân tiền bối mang theo sự ưu thương, thậm chí còn có chút tuyệt vọng.
Thế này thì không được, nếu không có sự giúp đỡ của Kỳ Lân tiền bối, chúng tôi sẽ chẳng còn một tia hy vọng nào.
Tôi bỗng nhíu mày, vội vàng bổ sung thêm một câu:
“Tiền bối, nếu người không lấy lại được cơ thể của mình, làm sao người biết được mình đã c.h.ế.t hay chưa?
Tiền bối, vì sự chiếu xạ của Hắc Quang Bảo Kính mà làm cho chúng con rất khó tới gần hồ Trọng Tuyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1402.html.]
Người có cách nào có thể che bớt ánh sáng màu đen đó hay làm lệch hướng phản chiếu của Hắc Quang Bảo Kính không?”
Nói xong, tôi lại lo lắng chờ đợi câu trả lời.
Thượng Quan Thư và hai vị sư phụ cũng lo lắng nhìn tôi.
Mất vài giây sau, Kỳ Lân tiền bối mới mở miệng nói: “Nếu là trước đây thì tôi có thể làm được. Nhưng bây giờ thì không được rồi.”
Nghe thế, trong lòng tôi lại trùng xuống. Trước đó làm được, bây giờ lại không được có nghĩa là sao?
Vì Kỳ Lân tiền bối là niềm hy vọng duy nhất của chúng tôi, cho nên tôi vội tiếp lời: “Tiền bối, ngài có thể nói rõ ràng một chút được không.”
Tôi tỏ vẻ nghiêm túc, đem tất cả hy vọng ký thác lên người Kỳ Lân tiền bối.
Mà Kỳ Lân tiền bối vẫn trả lời bằng giọng nói u oán:
“Bây giờ tôi chỉ còn lại một sợi tàn hồn thôi, còn lại rất ít năng lượng.
Lần trước tôi đã tốn quá nhiều sức lực để cố gắng cảm nhận ý thức của mình.
Không có năng lượng, tôi không thể nào che khuất được bảo kính kia!”
Lần trước, hẳn chính là ba ngày trước.
Khi nước trong hồ Trọng Tuyền đột nhiên sôi trào, ảo ảnh của kỳ lân xuất hiện.
Tuy nhiên, tôi không đi sâu vào vấn đề này mà nói tiếp:
“Tiền bối, ngài còn cách nào khác để bổ sung năng lượng không?”
“Tôi cần thời gian cùng một ít âm vật cao cấp.” Kỳ Lân tiền bối trả lời tôi rất ngắn gọn.
Tôi suy nghĩ một chút, thời gian thì không kịp rồi, bèn hỏi câu nữa:
“Tiền bối, ngài cần âm vật gì? Nếu chúng con có được thứ đó, làm sao để liên lạc được với người lần nữa?”
“Cậu có thể tìm những thứ như nước trong hồ Trọng Tuyền, hoặc Cực Âm Đan, hoặc âm thảo (cỏ âm) ở bờ Hoàng Tuyền, …
Những thứ này có thể giúp tôi khôi phục năng lượng. Nếu các người lấy được, hãy kích hoạt lá bùa này...
Tiền bối vừa dứt lời, tôi đã cảm thấy được lòng bàn tay trái của mình nóng ran như lửa đốt.
Giơ tay lên, tôi thấy một dấu ấn hình kỳ lân mờ mờ xuất hiện trên tay mình.
Nhưng không đợi tôi kịp nhìn kỹ, âm thanh mệt mỏi của Kỳ Lân tiền bối lại vang lên lần nữa:
“Tôi buồn ngủ quá, tôi phải đi ngủ đây…”
Nói xong câu này, tôi không còn nghe thấy giọng nói của Kỳ Lân tiền bối nữa.
Hiển nhiên, hồn phách của Kỳ Lân tiền bối chưa được hoàn chỉnh, năng lượng cũng chẳng có nhiều.
Chỉ nhờ sự tồn tại và sức mạnh đặc biệt của mình mà Kỳ Lân tiền bối mới có thể tồn tại được lâu như vậy.
Hiện giờ năng lượng của tiền bối đã tiêu hao gần hết, nên ông ấy chỉ có thể dựa vào hình thức ngủ đông này để tự kéo dài thêm thời gian sống cho mình…