Minh Hôn - 138
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:22:18
Lượt xem: 61
Nhà của Lý Đại Sơn nằm ngay bên rìa thị trấn, là một tòa nhà độc lập.
Không phải kiểu nhà cũ mà là một tòa nhà ba tầng mới xây, bên ngoài lợp ngói trắng.
Khi đến nơi, chúng tôi nhìn thấy mẹ của Lý Đại Sơn đã đứng đợi ở cửa.
Lúc này nhìn thấy chúng tôi đến, liền trực tiếp ra đón chúng tôi vào.
“Hai vị đạo trưởng, rốt cục mọi ngươi cũng tới rồi!”
Sư phụ cùng Độc đạo trưởng khẽ gật đầu, sau đó được dẫn vào trong nhà.
Sau khi vào nhà, chúng tôi nhìn thấy Lý Đại Sơn đang đi đi lại lại ở trong phòng, trông rất hoảng hốt và sợ hãi.
Chúng tôi nhìn xung quanh và không nhìn thấy điều gì bất thường.
Lý Đại Sơn có chút sốt ruột, thấy chúng tôi đến, cậu ta lo lắng nói với chúng tôi: “Các vị đạo trưởng, tôi phải làm gì đây? Trời đã tối rồi, cô ta, cô ta sắp đến rồi!"
Sư phụ giơ tay vỗ vai của Lý Đại Sơn nói: “Cậu nhóc, đừng lo lắng. Cậu nên làm gì thì làm đi! Đến giờ cứ việc đi ngủ, đêm nay chúng tôi sẽ ở đây, cậu cứ yên tâm ngủ đi!”
Lý Đại Sơn cùng với mẹ của cậu ta làm gì có tâm tư để ngủ? Nói là muốn ở đây cùng với chúng tôi.
Thấy không còn cách nào khác, đành tùy bọn họ vậy.
Điều chúng ta có thể làm bây giờ là chờ đợi xem tình hình như thế nào.
Hơn nữa thời gian vẫn còn sớm, chỉ mới mười giờ tối.
Tôi và Bạch Phong rảnh rỗi không có gì để làm, vì vậy chúng tôi bắt đầu chơi game trên điện thoại di động.
Sư phụ và Độc đạo trưởng cũng đang ngồi trò chuyện với nhau, chỉ có Lý Đại Sơn và mẹ của cậu ta có vẻ rất bồn chồn và lo lắng, chỉ cần gió thổi cỏ lay đã có thể khiến bọn họ hoảng sợ.
Thời gian trôi qua từng chút một, bây giờ tầm một giờ rưỡi sáng.
Lý Đại Sơn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, cậu ta bắt đầu sợ hãi nhìn xung quanh.
Hơn nữa cậu ta vừa lo lắng vừa sợ hãi nói: “Là tiếng đó, chính là tiếng đó, cô ta tới, cô ta đang tới!”
Vừa nói, cậu ta vừa căng thẳng lùi về phía sau vài bước.
Kết quả cậu ta vấp phải ghế sô pha, trực tiếp ngã ngồi ở trên mặt đất.
Khi chúng tôi nhìn thấy Lý Đại Sơn như vậy, tất cả chúng tôi đều cúi mặt xuống và lắng nghe xung quanh.
Nhưng ngoài tiếng kêu của côn trùng mùa hè, thì không còn âm thanh nào nữa?
“Cậu nghe được cái gì?” Độc đạo trưởng trực tiếp hỏi.
Lý Đại Sơn vẻ mặt hoảng hốt nói: “Cười, tiếng cười, là tiếng cười của một người phụ nữ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/138.html.]
Tiếng cười? Tôi cau mày và cố gắng lắng nghe.
Nhưng tôi thực sự không nghe thấy tiếng cười nào cả, thậm chí không cảm nhận được một chút âm khí nào.
Trong lòng mọi người đều có nghi hoặc, nơi này không có âm khí, khẳng định không có quỷ tới cửa.
Không có quỷ tới cửa, sao cậu ta nghe được tiếng cười?
Lý Đại Sơn vô cùng sợ hãi, cơ thể run rẩy, liên tục nói “Đừng, đừng đến đây.”
Chúng tôi ngạc nhiên và nhìn xung quanh, Lý Đại Sơn người vốn dĩ đang vô cùng kích động, đã trợn tròn mắt và ngủ mê man ngay tại chỗ.
“Đại Sơn, Đại Sơn!” Mẹ của Lý Đại Sơn có vẻ rất kích động, lay lay con trai của mình.
Chúng tôi cũng rất bất ngờ, lúc này chúng tôi vẫn chưa cảm nhận được âm khí, nhưng Lý Đại Sơn đã bất tỉnh ở ngay trước mắt chúng tôi.
Sắc mặt của sư phụ hơi thay đổi, ấn lên nhân trung của Lý Đại Sơn.
Nhưng vô ích, Lý Đại Sơn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, khoảng nửa phút sau.
Thân thể của Lý Đại Sơn đột nhiên run lên, một cái bóng đen mơ hồ trực tiếp đứng lên từ trên người của cậu ta.
Khuôn mặt thẫn thờ, cậu ta bắt đầu bước từng bước ra khỏi nhà...
Tôi chợt nhìn thấy một bóng đen từ trong người Lý Đại Sơn đứng lên, sau đó đi về phía cửa.
Tôi giật mình sửng sốt, phản ứng đầu tiên của tôi là nhận ra đây chính là hồn phách của Lý Đại Sơn.
Nhưng điều kỳ quái chính là tôi chưa mở ra thiên nhãn, làm thế nào mà tôi có thể nhìn thấy quỷ hồn?
Không chỉ vậy, dường như trong phòng ngoài trừ tôi ra, ngay cả Độc đạo trưởng có đạo hạnh cao nhất cũng không hề hay biết.
Cho dù tôi có chút khó hiểu nhưng tôi cũng không đứng ngẩn người.
Tôi lập tức nói với sư phụ và Độc đạo trưởng: “Sư phụ, Độc đạo trưởng, hồn phách của cậu ta đã thoát ra khỏi cơ thể rồi!”
“Cái gì? Hồn phách đã thoát khỏi xác rồi?” Sư phụ đang ấn ở giữa nhân trung của Lý Đại Sơn cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Sắc mặt của Độc đạo trưởng khẽ thay đổi, nhưng đôi mắt của ông vẫn không thể nhìn thấy hồn phách của Lý Đại Sơn.
Nhưng sư phụ và Độc đạo trưởng cùng với Bạch Phong, đều đã mở thiên nhãn từ trước đó.
Mẹ của Lý Đại Sơn đã khóc ngay tại chỗ khi nghe thấy những lời này.
Sư phụ lại nói: “Tiểu Vĩ, mau ngăn hồn phách của cậu ta lại, đừng để cậu ta rời khỏi đây!”.
Tôi không dám lơ là chậm trễ, nhanh chóng tiến lên phía trước.
Nhìn bóng người mơ hồ kia, tôi nắm lấy và nói: “Trở về đi!”