Minh Hôn - 133
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:20:44
Lượt xem: 42
Tôi tiếp tục mở miệng nói: “Tôi tên là Đinh Vĩ, đây là anh em của tôi Bạch Phong, không biết tên họ của cô là gì ?”
Sau khi tôi nói xong, người phụ nữ đeo khẩu trang đã bật cười, không vội trả lời chúng tôi chỉ đưa tay tháo chiếc khẩu trang ra.
Thấy đối phương muốn lộ ra khuôn mặt thật, tôi và Bạch Phong đều vô cùng chờ mong.
Chúng tôi cũng muốn nhìn xem cô ấy trông như thế nào.
Khi chiếc khẩu trang được tháo ra từng chút một, ngay lập tức đã lộ ra một khuôn mặt rất xinh đẹp.
Nhưng khi Bạch Phong và tôi nhìn thấy khuôn mặt này, chúng tôi đã vô cùng sửng sốt.
Chúng tôi sửng sốt ngay tại chỗ, cảm thấy hơi choáng ngợp.
Không phải cô gái này quá đẹp, mà là chúng tôi đã từng gặp cô gái này.
Cô gái này cũng không phải là người xa lạ mà chính là Dương Tuyết, người đẹp mà chúng tôi đã gặp ở quầy thịt nướng vào tháng trước, sau khi chúng tôi trở về từ sườn núi của khu mộ cổ .
Trước đó tôi đã nói rằng đôi mắt này có vài phần quen thuộc, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng đối phương chính là Dương Tuyết.
Bây giờ gặp lại cô ấy, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Dương Tuyết nhìn thấy tôi và Bạch Phong đều sửng sốt, liền nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào: "Sao nào, mới đó đã quên tôi rồi sao?"
“Dương Tuyết, cô, cô thật sự là một người trừ tà?” Tôi nghi hoặc hỏi.
Dương Tuyết cười nói: "Có vấn đề gì sao? Nếu tôi không xuất hiện, hai người đã bị bắt rồi! "
Tôi hít một hơi thật sâu hỏi: “Có phải cô là người đã đưa cho tôi diệt hồn chú?”
Dương Tuyết cười nhạt: "Đúng vậy, nó có giúp được gì cho anh không?"
Nghe đến đây, tôi suýt phun ra một ngụm máu.
Cô giúp tôi hồi nào, suýt chút nữa tôi đã bị cô vợ quỷ đánh chết.
Tôi không dám nói, nhưng hiện tại tôi cảm thấy Dương Tuyết cũng không phải là người xấu.
Rất giống với những gì mà Thi Muội đã đoán lúc đầu, có lẽ cô ấy đã nhìn thấy dương khí trên người của tôi quá thấp và trên người tôi còn có âm khí quấn quanh, cho nên cô ấy đã cho tôi một tấm bùa chú để bảo vệ tôi.
Mặc dù đã nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
Vì vậy, tôi đã cười khổ và nói “vâng vâng” hai lần: “Tại sao cô lại đột nhiên cho tôi lá bùa đó, còn nữa, đã muộn như thế này, tại sao cô lại ở đây?”
Không chỉ có tôi, Bạch Phong cũng cảm thấy khó hiểu, cậu ta cũng nhìn về phía Dương Tuyết.
Dương Tuyết chỉ tùy tiện nói: “Thấy anh giúp tôi đối phó mấy tên lưu manh kia, cho nên tôi đã tặng cho anh một lá bùa để bảo vệ tánh mạng, dương khí của anh yếu như vậy, nhất định là bị quỷ ám, có phải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/133.html.]
Sau khi nghe lời giải thích của Dương Tuyết, cuối cùng tôi cũng có một câu trả lời cho mình.
Xem ra Dương Tuyết thật sự không có ác ý, cô ấy chỉ muốn tặng tôi một lá bùa để bảo vệ tánh mạng mà thôi.
Nói xong, Dương Tuyết tiếp tục nói: “Còn về việc tại sao đã muộn như vậy mà tôi còn ở đây, chuyện này tôi không thể nói cho anh biết. Nhưng tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, sao anh lại ở đây?”
Sau khi xác định rằng Dương Tuyết không phải là người xấu, về việc tại sao cô ấy ở đây vào ban đêm, tôi cũng không muốn để ý thêm.
Còn về chuyện của tôi, tôi cũng không muốn giấu giếm.
Tôi nhấc nhấc cái túi ở trong tay: “Chúng tôi đến đây để đổi tro hương!”
“Đổi tro hương?” Dương Tuyết có chút nghi hoặc.
Tôi không giải thích nhiều, chỉ khẽ gật đầu.
Dương Tuyết thấy vậy, không khỏi châm chọc: “Đúng là xui xẻo, đổi tro hương cũng có thể gặp được Âm binh mượn đường!”
“Vậy được rồi. Tôi còn có việc quan trọng phải làm, nếu có cơ hội chúng ta lại cùng nhau uống bia nhé!"
Thấy Dương Tuyết có việc quan trọng cần làm, chúng tôi cũng không dò hỏi, dù sao chúng tôi cũng không quen biết.
Gật đầu tạm biệt, Dương Tuyết lại đeo khẩu trang lên mặt, sau đó nhanh chóng chạy vào trong bụi cây ở bên cạnh.
Cô ấy di chuyển rất nhanh, trong chớp mắt cô ấy đã biến mất ở trong rừng.
Dương Tuyết vừa rời đi, Bạch Phong liền nói ra một câu: “Đạo hạnh của cô ấy rất cao!”
Nghe thấy điều này, tôi lập tức trợn tròn mắt.
Không cần cậu nói, tôi cũng có thể nhìn ra.
Chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra hai chúng tôi là người trừ tà, thậm chí còn sử dụng bùa chú để lừa gạt âm binh, còn bình tĩnh giải quyết mọi việc.
Nếu không có bản lĩnh thì sao có thể làm được những chuyện như vậy?
“Đúng là rất cao, nhưng mọi người đều đã rời đi. Chúng ta cũng nên quay về nhà!" Tôi tiếp tục nói.
Bạch Phong khẽ gật đầu, ngay sau đó đi theo tôi trở về.
Mặc dù chúng tôi đã nhìn thấy Âm binh mượn đường, nhưng chúng tôi vẫn bình an vô sự.
Dọc đường đi chúng tôi cũng không gặp thêm trở ngại nào khác, sau một giờ, chúng tôi đã quay trở về thị trấn.
Sau khi ăn một chút ở trong thị trấn, tôi đã tạm biệt Bạch Phong và đi về nhà.
Khi tôi trở về nhà, sư phụ đã ngủ rồi.