Minh Hôn - 1320
Cập nhật lúc: 2024-08-15 11:01:57
Lượt xem: 12
Tôi lập tức sững sờ, hình như trước đó tôi và Thượng Quan Thư chắc chắn là đã nhận nhầm người rồi.
Cái tên quỷ sai mặc quần áo mộc mạc, gầy gò khô vàng này chắc hẳn mới là Giàu Chảy Mỡ , nếu không thì làm sao có răng vàng và vòng tay vàng lớn như vậy?
Còn tên mặc đồ gấm vừa rồi chắc chắn là Không Có Tiền.
Nghĩ đến đây, tôi còn tính thử hỏi một câu: “Ngài, ngài là quan gia Giàu Chảy Mỡ sao?”
Nghe xong, tên quỷ sai gầy gò cười “Hắc hắc” một tiếng rồi nói: “Đúng là bổn âm sai.”
Trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, hóa ra tên này mới là Giàu Chảy Mỡ.
Sau khi tôi hít vào một hơi khí lạnh thì vội vàng mở miệng nói: "Quan gia, ngài xem. Trước đó là do chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, vậy mà lại nhận nhầm người, còn những cái này đều là vì hiếu kính ngài. Chỉ cần quan gia ngài thương xót, cho chúng tôi vào…”
Nói xong tôi đưa gói đồ của mình tới, thậm chí lộ ra một khe hở.
Tất cả mọi thứ ở bên trong đều là tiền âm phủ và vàng thỏi, Giàu Chảy Mỡ vừa thấy vậy thì hai mắt đã lập tức tỏa ra ánh sáng, cả người cũng trở nên hưng phấn, nhưng bề ngoài lại giả vờ tương đối bình tĩnh, sau đó cười ha hả nói: "Không sao không sao, dù sao con người của tôi cũng rất khiêm tốn, tài phú không lộ ra ngoài, không giống với cái loại ngu ngốc không có tiền kia, nghèo hèn thích coi trọng thể diện."
Nói xong, Giàu Chảy Mỡ trực tiếp nhận lấy gói đồ từ trong tay của tôi, trên mặt là nụ cười tươi rói.
Tôi và Thượng Quan Thư nghe vậy cũng không biết phải nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào gã.
Giàu Chảy Mỡ ước lượng rồi vui vẻ gật đầu, đồng thời lại quay sang nói với Thượng Quan Thư và tôi: "Vì đã nhận quà của hai người, vậy thì chuyện của hai người đương nhiên là tôi sẽ làm thỏa đáng rồi! Đi theo tôi!"
Nói xong, tên quỷ sai Giàu Chảy Mỡ này mang theo túi đồ đi thẳng về phía trước, còn tôi và Thượng Quan Thư nhìn nhau một cái rồi lập tức đi theo.
Hai chúng tôi đi vào bên trong dọc theo lối đi nhỏ, đi được khoảng mười phút thì ở trước mặt chúng tôi cũng xuất hiện một cái bồn hoa.
Nói là bồn hoa, nhưng nói đúng hơn là một cái cối xay, bởi vì bồn hoa này trông giống như một cối xay đá khổng lồ.
Hơn nữa ở mặt trên còn có cái “Cần đẩy”. Giàu Chảy Mỡ dừng lại ở chỗ này rồi qua sát xung quanh.
Sau khi không nhìn thấy ai ở xung quanh thì đặt tùi đồ xuống rồi đi đến trước mặt bồn hoa và dùng hai tay cầm cần đẩy.
Trong miệng cũng gầm nhẹ một tiếng mà dùng sức đẩy thứ đó về phía trước.
Bề ngoài của nó trông giống như một cái cối xay ở dương gian, ngoại trừ việc cối xay đá này lớn hơn một chút.
Sau khi cái tên quỷ sai Giàu Chảy Mỡ này đẩy ba vòng theo chiều kim đồng hồ và hai lần ngược chiều kim đồng hồ, một mặt tường cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng “Ong ong ong”.
Sau đó, một cánh cửa đá đột nhiên mở ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1320.html.]
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tôi hoàn toàn bị dọa sợ đến ngây người.
Chết tiệt! Quả nhiên lời dạy của người xưa không lời gạt tôi mà.
Hóa ra điển cố “Có tiền có thể sai quỷ đẩy cối” cư nhiên bắt nguồn từ đây…
Sau khi cửa đá mở ra thì có một lối đi xuất hiện.
Giàu Chảy Mỡ vỗ tay, sau đó nói với Thượng Quan Thư và tôi: "Hai người đi vào từ nơi này, là có thể tiến vào nhà ga. Còn việc có thể lên được xe lửa hay không thì phải dựa vào chính bản lĩnh của các người rồi..."
*******
Sau khi nghe Giàu Chảy Mỡ nói, Thượng Quan Thư và tôi đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Chỉ cần có thể vào được nhà ga thì chúng tôi nhất định sẽ tìm ra cách lên được xe lửa.
Nghĩ tới đây, tôi nhìn về phía Thượng Quan Thư một cái rồi vội vàng nói: “Cảm ơn quan gia, chuyện về sau chúng tôi sẽ tự nghĩ cách!”
Thượng Quan Thư không nói gì, nhưng vẫn ôm quyền.
Giàu Chảy Mỡ cầm lấy tùi đồ, cũng không thèm để ý đến chúng tôi mà nói: "Được rồi, đi nhanh đi! Đợi thêm lát nữa sẽ có người phát hiện, như vậy sẽ không tốt đâu."
Thượng Quan Thư và tôi cũng không muốn trì hoãn quá nhiều, cho nên chúng tôi xoay người, sau đó chạy thẳng về phía cửa đá kia.
Vừa mới tiến vào cửa đá thì cánh cổng đã “Ong” một tiếng rồi đóng lại.
Sau đó, chỉ nhìn thấy một lối đi tối tăm dẫn tới phía trước, không biết nó cách bao xa.
Tôi và Thượng Quan Thư tiếp tục đi dọc theo lối đi này, khoảng mười phút sau, trước mặt chúng tôi đã xuất hiện một chút ánh sáng.
Sau sau tiến vào thì đã thấy đó là lối ra, mà ở chỗ lối ra còn có rất nhiều cỏ dại.
Nhưng những loại cỏ dại này hoàn toàn khác với cỏ dại ở dương gian, bởi vì chúng không phải là thảm thực vật màu xanh lục, mà là màu xám.
Chúng tôi kéo ra đám cỏ dại rồi chui ra ngoài.
Mới vừa chui ra khỏi lối đi thì đã nghe thấy tiếng còi xe “Ong ong ong”.
Nhìn từ xa, tôi thấy từng hàng xe lửa đang đậu ở đó.
Nơi này chính là trạm xe lửa Thiếu Một Bước, nhưng nơi này lại hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
Bởi vì nếu nhìn từ bên ngoài vào thì không thể nhìn thấy nơi này và ngược lại, nếu nhìn từ nơi này ra thì sẽ không thể thấy được ở bên ngoài. Hơn nữa còn cần phải đi qua một lối đi đặc biệt thì mới có thể tiến vào nơi này, sau đó là bắt chuyến xe đến Quỷ Môn Quan.