Minh Hôn - 1273
Cập nhật lúc: 2024-08-14 20:40:34
Lượt xem: 21
Lúc này, lão Phong cũng toát mồ hôi lạnh, nếu chẳng may vô duyên vô cớ bị câu hồn đi như vậy, quả thực là c.h.ế.t không lời trăn trối rồi.
Chúng tôi vẫn còn thù oán chưa báo ở dương gian này! Sao chúng tôi có thể c.h.ế.t dễ dàng như vậy được?
Tôi ổn định lại tinh thần, sau đó lại mở miệng nói: "Bát, Bát gia. Chúng tôi đều là người tốt. Hơn nữa ngài cũng thấy đấy, đồ ăn và rượu này đều đã được chúng tôi chuẩn bị tốt."
Nói xong, tôi nháy mắt ra hiệu với lão Phong ở bên cạnh, để cậu ấy mang đống tiền giấy ở trên ghế sofa qua đây.
Cái này vốn được dùng để đốt cho Độc đạo trưởng, nhưng bây giờ lại gặp phải hai vị quan gia này.
Không ra chút máu, nhất định là không giải quyết được.
Suy cho cùng, nếu một người bình thường gặp phải quỷ sai câu hồn, việc đó không khác gì tự mình tìm chết.
Bởi vì bọn họ có quyền trực tiếp câu hồn của người sống nhìn thấy chân dung của mình.
Lão Phong nhanh chóng hiểu ý, trực tiếp cầm một bao tiền giấy tới đây.
Sau đó chỉ nghe lão Phong nói: "Thất, Thất gia, Bát gia, đây là quà hiếu kinh của hai người!"
Lão Phong nói xong thì mở túi ra, bên trong lộ ra một bao tiền âm phủ từ ngân hàng Thiên Địa.
Hắc Bạch Vô Thường nhìn thoáng qua thì đôi mắt của bọn họ cũng toát ra ánh sáng màu xanh lục.
Thấy vậy, tôi vội vàng mở miệng nói: "Thất gia, Bát gia, không ngờ bản thân lại có thể gặp được hai vị. Nếu hai vị quan gia không chê, một lát nữa có thể mang hết số tiền này đi!"
Lời này vừa rơi xuống, Bạch Vô Thường liền hắng giọng một cái.
Sau đó lại dùng thanh âm cắn từ không rõ mà mở miệng nói: "Ừ ừ, nhóc con nhà cậu cũng không tồi, rất biết cách làm việc. Nhưng quỷ hồn này có quan hệ gì đến cậu?"
Quả nhiên là có tiền có thể sử quỷ đẩy ma, chỉ cần cho chút tiền là ngay cả giọng điệu cũng lập tức thay đổi rồi.
Nhưng tôi không muốn lãng phí chút thời gian, nhanh chóng mở miệng nói: "Thất gia, Độc Ngạo là ân nhân cứu mạng của tôi, bản thân ông ấy cũng là một người trừ tà, còn đây là đồ đệ của Độc tiền bối."
Tôi chỉ vào lão Phong để giới thiệu, Bạch Vô Thường thấy vậy thì gật đầu nói: "Ừm! Thì ra là thế. Nếu rượu và món ăn này đều chuẩn bị sẵn cho chúng tôi, vậy thì thắp chút nhang đi!"
“Vâng, vâng, vâng..."
Tôi vội vàng mở miệng rồi lấy cây nhang ở bên cạnh ra.
Lão Phong lấy ngọn nến trắng ra, sau đó bật lửa rồi lập tức đặt nó ở trước bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1273.html.]
Hắc Bạch Vô Thường thấy vậy thì buông gậy khóc tang ở trong tay xuống, sau đó ngồi lên vị trí rồi nhấp một ngụm rượu nhỏ.
Lúc này, tôi và lão Phong đều đang chú ý đến Độc đạo trưởng, sau đó thì thấy vẻ mặt của Độc đạo trưởng trông vẫn đờ đẫn, như thể đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Lão Phong thấy thế, đột nhiên nói với Hắc Vô Thường: "Thất gia, Bát gia, có thể, có thể cho tôi nói mấy câu với sư phụ được không?"
Kết quả là lão Phong vừa dứt lời, Hắc Vô Thường lập tức vỗ đôi đũa lên trên mặt bàn, trong miệng gầm nhẹ một tiếng: “To gan!”
Vừa nói xong, một cỗ âm khí mạnh mẽ đã đánh úp lại, giống như thái sơn áp đỉnh vậy.
Đôi chân của lão Phong mềm nhũn ra, “bịch” một tiếng rồi quỳ rạp xuống mặt đất.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt lão Phong tái nhợt, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhìn thấy điều này, sắc mặt của tôi lập tức thay đổi, sau đó vội vàng mở miệng nói: “Bát gia bớt giận, Bát gia bớt giận!”
Bạch Vô Thường ở bên cạnh thấy thế, giơ tay hướng về phía Hắc Vô Thường ở bên cạnh: "Tiểu Bát!"
Bạch Vô Thường nói xong, Hắc Vô Thường hừ lạnh một tiếng, lúc này mới thu hồi cỗ cảm giác áp bách mãnh liệt kia.
Lão Phong như được đại xá, mở mồm to thở phì phò.
Lúc này, tôi mới đỡ cậu ấy đứng dậy, mà Bạch Vô Thường ngồi ở trước bàn lại mở miệng nói: "Nhóc con, người và quỷ khác đường, thân nhân không thể trực tiếp giao tiếp. Mà ở chỗ chúng tôi, là có quy củ..."
Bạch Vô Thường ngoài cười nhưng trong không cười, sau đó lại liếc mắt nhìn sang Phạm Vô Cứu.
Phạm Vô Cứu vẫn lộ ra vẻ mặt u ám, bộ dáng đó như thể có ai nợ ông ta trăm vạn mà vẫn chưa lấy lại được vậy, ông ta ăn một quả trứng gà, sau đó lại nhấp một ngụm rượu.
Hiện giờ Bạch Vô Thường đã nói đến mức này rồi, khiến cho tôi có cảm giác cũng chỉ có thể biết khó mà lui.
Nếu lại có ý tưởng nào khác, trong chốc lát lại chọc giận hai người bọn họ thì có khả năng cả đám chúng tôi đều sẽ mất mạng.
Tuy nhiên, hai tên này đều là hai tên quỷ hám tiền.
Mà chúng tôi lại là người trừ tà, không phải là người bình thường.
Vậy nếu chúng tôi lấy thân phận là người trừ tà để nói vài lời với người c.h.ế.t thì sao? Mà cái này cũng không phải là điều chúng tôi thường làm hay sao?
Cho nên điều này cũng không tính là vi phạm quy củ đúng không?
Chỗ này hẳn là có chỗ trống rất lớn để chào hỏi, chỉ là phải xem cách nói như thế nào thôi.
Nghĩ đến đây, tôi chắp tay về phía Bạch Vô Thường rồi nói: “Cảm ơn Thất gia đã chỉ điểm. Người anh em này của tôi chỉ là quá mức tưởng nhớ sư phụ của mình mà thôi, kính mong Bát gia không để ở trong lòng. Chỉ là, chỉ là nếu Thất gia và Bát gia có thể phá lệ khai ân. Hai người chúng tôi nguyện ý hiếu kính cho hai vị quan gia mười chiếc bảo thuyền, mười cô hầu gái gốc Âu Mỹ…”