Minh Hôn - 1266
Cập nhật lúc: 2024-08-12 20:41:05
Lượt xem: 15
Lão Phong gật đầu, nhưng lại khiến tôi có cảm giác bản thân cậu ấy hoàn toàn không hề quan tâm đến, tựa hồ rất thích cuốn công pháp này.
Về phần tôi, tôi cũng không quá hứng thú với thứ này, mặc dù Bách Hoa bí điển này lợi hại, nhưng nó có lợi hại bằng Hỏa Thiên công của tôi không?
Cho nên tôi đã tập trung sự chú ý của mình vào chiếc gương kia.
Sau đó chỉ nghe tôi nói với lão Tần gia: “Lão Tần gia, rốt cuộc thì chiếc Chí Dương Bảo Kính này có sức mạnh gì?”
Lão Tần gia nghe tôi hỏi vậy thì cau mày, sau đó lắc đầu nói: “Cái này thì ông cũng không biết, cũng chưa từng sử dụng qua, chỉ nghe sư phụ của ông lúc đó nói chiếc gương này cực kỳ không bình thường, cực kỳ lợi hại..."
Nói xong, lão Tần gia lấy Chí Dương Bảo Kính này ra rồi đưa cho tôi.
Tôi cầm nó ở trong tay, sau khi đánh giá cẩn thận một phen thì cũng rót đạo khí của mình vào.
Sau đó thì thấy ngoài việc Chí Dương Bảo Kính này trông rất cổ xưa thì cũng không thấy nó có gì bất thường.
Sau đó tôi lại đưa nó cho lão Phong, lão Phong cầm Chí Dương Bảo Kính này ở trong tay, cũng cẩn thận quan sát, nhưng cũng không phát hiện được nó có chỗ nào lợi hại.
Nhưng nếu sư gia của lão Phong đã để lại, lại còn nói thứ này rất lợi hại thì tôi đoán là do chúng tôi chưa phát hiện ra tác dụng thần kỳ của Chí Dương Bảo Kính này mà thôi.
Đương nhiên là tôi cũng không cảm thấy hứng thú đối với hai thứ này rồi.
Bởi vì công pháp thì có Hỏa Thiên công, còn pháp khí thì có Linh Đao.
Lão Phong thì không giống như vậy, đối với hai thứ này thì chính là yêu thích không thôi.
Hơn nữa những thứ này đều là do sư gia của lão Phong để lại, cho nên lão Phong đương nhiên sẽ danh chính ngôn thuận kế thừa hai thứ này.
Lão Tần gia hy vọng sau này lão Phong sẽ chăm chỉ tu luyện, sau đó sớm ngày đề cao tu vi của mình.
Sau này nếu có cơ hội thì cầm lấy hai thứ này mà đi báo thù.
Chuyện này, trước mắt cứ như vậy mà kết thúc...
Cuối cùng chính là tang lễ của Độc đạo trưởng.
Độc đạo trưởng chỉ để lại nửa đoạn móng vuốt này, cho nên chúng tôi cũng chỉ có thể lấy di vật này làm mộ cho ông ấy.
Sáng cùng ngày chúng tôi đã bắt đầu lo liệu chuyện này, mà những thứ này đều có sẵn ở trong nhà tang lễ và cửa hàng của tôi, cho nên cũng rất tiện lợi.
Đêm hôm đó, tôi không ở lại mà cầm theo Ngọc Khóa Hồn, suốt đêm đi tới Quỷ Mã Lĩnh.
Lão Phong cũng biết tôi sẽ ra ngoài vào ban đêm, cho nên dặn tôi buổi tối phải cẩn thận, có chuyện gì thì gọi cho cậu ấy.
Cứ như thế, tôi rời khỏi thị trấn ngay trong đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1266.html.]
Khoảng 10 giờ rưỡi tối, tôi đã đi tới Quỷ Mã Lĩnh.
Âm khí ở nơi này rất nặng và lạnh lẽo.
Lần lượt đi xuyên qua các ngôi mộ, cuối cùng cũng tiến vào trong khu rừng rậm, không lâu sau thì đã nhìn thấy Thượng Quan phủ ở trong rừng.
Nơi này vẫn giống như trước, không có gì thay đổi.
Một tòa nhà cao cửa rộng, trước cửa có hai con sư tử lớn bằng đá và những bông hoa nhỏ ba màu.
Bên cạnh cửa có hai chiếc đèn lồng lớn màu đỏ, cực kỳ nổi bật.
Tôi đến trước cửa và gõ cửa "đông đông đông”.
Chỉ nghe cửa mở “Răng rắc” một tiếng, lúc nhìn kỹ thì người ra mở cửa chính là Mạc bà bà.
Mạc bà bà vẫn là dáng vẻ lưng còng, khoác tấm vải liệm màu đen, trên tay cầm cây trượng hình đầu rồng.
Lúc nhìn thấy tôi thì tỏ ra rất cung kính mà nói một tiếng: "Cô gia!"
Tôi gật đầu, sau đó nói với Mạc bà bà: "Mạc bà bà, hiện tại bà mang con đi gặp Thi Muội. Con có chuyện quan trọng."
Mạc bà bà nghe tôi nói như vậy thì lại lắc đầu: "Cô gia, tốc độ hao hụt hồn lực của tiểu thư đang tăng nhanh, tiểu thư hiện đang bế quan, nếu bị gián đoạn thì tốc độ hao hụt hồn lực của tiểu thư sẽ càng nhanh hơn..."
Nói đến đây, Mạc bà bà còn thở dài một hơn, trong mắtcòn mang theo một tia ai oán.
Nhưng tôi lại lấy chiếc hộp ra và nói: "Mạc bà bà, lần này con có mang đến một thứ. Bà xem đây là cái gì!"
Nói xong tôi lập tức mở chiếc hộp ra.
Sau đó một viên ngọc màu trắng đột nhiên xuất hiện.
Khi Mạc bà bà nhìn thấy viên ngọc này và cảm nhận được luồng âm lực nhàn nhạt thì vẻ mặt lập tức thay đổi vì kinh ngạc.
"Đây, đây là, đây là Ngọc Khóa Hồn sao?"
Tôi mỉm cười: "Đúng vậy, đây là Ngọc Khóa Hồn. Có thứ này thì tình hình của Thi Muội sẽ khá hơn một chút.”
Mạc bà bà lập tức hít một hơi thật sâu giống với người sống, sau đó nói: "Cô gia, cô gia lấy đâu ra loại bảo bối tốt như vậy?"
“Đây là giải thưởng mà con đã giành được trên võ đài ở phái Thương Quan vào mấy ngày trước, hiện tại bà nhanh dẫn con đi gặp Thi Muội đi!”
Mạc bà bà là tôi tớ trung thành nhất của Thi Muội, lúc này sau khi nghe tôi nói như vậy thì cũng không nói nhảm nữa mà liên tục gật đầu rồi xoay quải trượng ở trong tay, nói: "Được, được! Cô gia mau đi cùng tôi, lối này, lối này..."
Vừa nói, Mạc bà bà vừa dẫn tôi vào bên trong Thượng Quan phủ.
Nhưng lần này không đi vào phòng của Thượng Quan Thư ở sân sau.
Thay vào đó là đi đến trước một cái hồ nước trong phủ đệ, sau đó một tay của Mạc bà bà biến đổi rồi kết ra một đạo pháp ấn.