Minh Hôn - 125
Cập nhật lúc: 2024-07-11 18:15:47
Lượt xem: 60
Tuy nhiên, hai ngày trước khi phòng khám Trung y của Độc đạo trưởng khai trương, lại xuất hiện một nốt nhạc đệm.
Sư phụ nói với tôi, lư hương của Thượng Quan Thư đã đầy tro tàn.
Ông ấy muốn tôi đêm nay đến miếu thờ Thành Hoàng trên núi Bắc Đầu đổi một hộp tro hương mới.
Tôi rất thắc mắc, tro hương đã đầy, sao còn phải đi đổi?
Lại còn phải chạy đến một đỉnh núi xa như vậy, hơn nữa lại phải dùng lư hương đi đổi mà không phải trực tiếp đi lấy.
Tôi cũng hỏi sư phụ một câu: “Sư phụ, vì sao phải chạy đi xa như vậy để đổi? Có chuyện gì đặc biệt sao?”
Kết quả, sư phụ lại lạnh giọng nói một câu: “Con cùng cô ấy bị ngăn cách bởi âm dương, hơn nữa âm khí của cô ấy lại quá mạnh so với con, nếu con không muốn c.h.ế.t sớm thì cứ nghe theo lời của sư phụ, đi ngay đi.”
Nghe xong, tôi trợn trừng mắt tỏ vẻ bối rối.
“Cho nên, nếu không dùng hơi thở của thần để trấn áp tro hương thì dương khí trên người con sẽ càng ngày càng suy yếu, cơ thể cũng cành ngày càng suy nhược.”
Nghe đến đây, cả người tôi đều chấn động, khó trách âm hôn là cấm kỵ, xem ra bên trong đó còn có rất nhiều điều phải kiêng kị.
Nhưng sư phụ còn chưa có nói xong, ông tạm dừng một chút, sau đó lại mở miệng nói: “Đến nơi đó không chỉ chú ý trước sau mà còn rất nhiều điều phải kiêng kị, không được phép làm đổ tro trong lư hương ra ngoài!”
“Đổi tro trong lư hương xong nhớ đi ra bằng cửa sau, tuyệt đối không được đi cửa trước, nếu không sẽ gặp phải chuyện không may…”
Sư phụ dặn tôi từng chút một, ông nói cho tôi biết người sống sau khi kết âm hôn sẽ gặp phải rất nhiều chuyện không may.
Tuy rằng rất đáng sợ, nhưng may mắn thay, sư phụ đối với thuật pháp đó cũng có chút hiểu biết.
Ông có thể nghĩ ra cách giúp tôi giải quyết từng việc một.
Hiện giờ nghe được mấy điều này, tôi nào dám chậm trễ nữa?
Sư phụ nói như thế nào thì tôi sẽ làm theo như vậy.
Ngay cả khi tôi chỉ có thể ở bên cạnh Thượng Quan Thư suốt quãng đời còn lại, tôi cũng không muốn c.h.ế.t sớm.
Thế giới đầy sắc màu này có gì mà không tốt, ngoại trừ việc tôi phải kiêng kị với phụ nữ, còn lại mọi thứ đều tốt đẹp cả.
Nghĩ đến đây, tôi nhìn thoáng qua tấm bài vị.
Sư phụ cũng cẩn thận nói cho tôi biết những điều cần lưu ý.
Sở dĩ lựa chọn đêm nay, là do có nguyên nhân, cũng không thể tùy tiện tìm một ngày để ra tay được.
Việc đổi tro hương trong miệng sư phụ, thực chất chính là đi “ăn trộm”, trộm lễ vật của thần linh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/125.html.]
Chúng tôi đều là người tin vào nhân quả, sợ đắc tội với thần minh, nên khi làm ra loại chuyện này phải đặc biệt chú ý.
Vì thế việc đổi tro hương chỉ có thể lựa chọn vào ngày cuối tháng.
Bởi vì đêm nay, theo âm lịch là cuối tháng, là lúc ánh trăng yếu nhất.
Vào thời gian này, bầu trời sẽ “che mắt” các vị thần lại.
Hơn nữa vào ngày này, thời gian để chúng tôi ra tay chỉ có nửa tiếng đồng hồ, từ một giờ rưỡi đêm đến hai giờ đêm.
Đây là thời điểm ánh trăng yếu nhất, âm khí nặng nhất, cũng là thời cơ tốt nhất.
Dù chính miệng sư phụ đã nói như vậy, nhưng đối với loại chuyện mơ hồ như thế này, tôi vẫn nửa tin nửa ngờ.
Nhưng tôi cũng không dám phạm vào những điều cấm kị.
Sư phụ sẽ không hại tôi, ông chỉ muốn tốt cho tôi mà thôi.
Về những chuyện khác, tôi cũng không muốn đi tìm hiểu thêm.
Cái gì mà che mắt thần linh chứ, tôi cũng không tin cho lắm.
Sau khi tôi ăn tối và nghỉ ngơi một lát thì sắc trời cũng bắt đầu chuyển tối.
Miếu thờ Thành Hoàng nằm ở trên đỉnh núi ở thị trấn bên cạnh, chỉ cách chỗ chúng tôi nửa giờ đi bộ.
Sư phụ sợ tôi ở trên đường gặp chuyện gì làm chậm trễ, cho nên mới mười giờ tối đã đuổi tôi ra khỏi cửa.
Sư phụ nói đi sớm một chút để thăm dò cửa trước cửa sau, tới giờ sẽ không bị luống cuống tay chân.
Vốn dĩ tôi đang muốn xem TV một lát, nhưng không kịp xem đã bị sư phụ đuổi ra khỏi cửa.
Trong tay tôi cầm một cái túi nhỏ, bên trong chính là lư hương thờ cúng Thượng Quan Thư, trong đó còn có vài nén hương.
Lúc sư phụ đưa hương cho tôi còn cố ý dặn dò thêm.
Khi tôi đến đó thì cắm hương ở phía cửa trước, đi ra từ cửa sau.
Dù sao thì tôi cũng không biết lý do, đành “ậm ừ” hai tiếng rồi đi ra ngoài.
Đứng ở đường phố, tôi có cảm giác không vui, buổi tối đi một mình kể ra cũng chán.
Cho nên tôi liền nghĩ đến việc kêu Bạch Phong đi cùng, chỉ cần tôi không nói đến chuyện cấm kị của âm hôn thì cũng không có vấn đề gì.
Vì vậy, sau khi tôi vừa ra cửa liền gọi điện thoại cho Bạch Phong.
Cuộc gọi rất nhanh đã được kết nối: “Lão Phong, đêm nay tôi có tí việc, cậu tới đây đi với tôi một chuyến nhé!”