Minh Hôn - 1245
Cập nhật lúc: 2024-08-11 10:38:11
Lượt xem: 14
Vì tầm quan trọng của hai món bảo vật này cho nên chúng tôi không có ý định ở lại đây lâu.
Nơi này nhiều người phức tạp, trên người lại còn có bảo vật.
Vạn nhất xảy ra một chút lầm lỗi thì mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ.
Cho nên sau khi mặc quần áo tử tế, tôi và lão Phong quyết định trực tiếp xuống núi, nhanh chóng trở về trấnThanh Thạch.
Trong lúc đó tôi đã nhắn vào nhóm wechat nói một tiếng với Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh, hai người đó bởi vì quan hệ với sư môn nên phải khởi hành vào buổi chiều.
Tôi với lão Phong chỉ là tán tu bơi đạo, phái Thương Quan cũng sẽ không đặc biệt tiếp đón.
Huống chi tiệc mừng thọ đã kết thúc nên chúng tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào và cũng không có ai ngăn cản.
Tôi với lão Phong cũng không trì hoãn, một đường trực tiếp xuống núi.
Mọi thứ vẫn ổn, nhưng đến chân núi thì đã xảy ra chuyện...
***********
Ở trận chiến đêm qua, tôi gần như đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Buổi sáng lúc xuống núi có rất nhiều đồng đạo không quen không biết đều chào hỏi tôi.
Hiển nhiên, sau hôm nay, chắc chắn sẽ có chỗ cho tôi ở trong thế hệ trẻ của Đạo Môn.
Nhưng mà tôi cũng không để ý nhiều đến mấy chuyện này.
Loại danh tiếng này, có hay không có cũng chẳng sao, cũng không có gì khác biệt, sẽ không giúp ích gì được cho tôi cả.
Lúc này tôi chỉ muốn nhanh chóng trở lại trấn Thanh Thạch rồi sớm đi bế quan.
Lợi dụng Bách Hoa Đan để đột phá, sớm đạt tới cảnh giới Đạo Quân.
Với ý tưởng này trong đầu, lão Phong và tôi đã đi rất nhanh.
Sau khi rời khỏi phái Thương Quan, chúng tôi gần như không hề dừng lại, thậm chí còn không thưởng thức phong cảnh.
Chỉ muốn mau chóng rời đi, không muốn gây phiền phức và càng không muốn bị người khác theo dõi.
Nhưng ai biết chúng tôi đã sớm bị người ta theo dõi rồi, vừa tới chân núi Thương Sơn, có hai kẻ lạ mặt trực tiếp chặn đường đi của tôi và lão Phong.
Hai khuôn mặt xa lạ, trong tay đều cầm kiếm gỗ đào.
Hiển nhiên hai người này cũng giống như chúng tôi, đều là đạo sĩ.
Nhìn thấy đường bị chặn, sắc mặt của đối phương lại không tốt.
Tôi và lão Phong nhíu mày, có cảm giác không ổn.
Cùng lúc đó, ở phía sau chúng tôi cũng đột nhiên đi ra hai tên khác, chặt đứt đường lui của chúng tôi.
Bọn họ cũng cầm kiếm gỗ đào trong tay, sắc mặt lạnh lùng.
Thấy vậy tôi liền nhỏ giọng nói với lão Phong: "Lão Phong, e rằng mấy người này tới là vì mấy món bảo vật trong tay tôi!"
Khóe miệng lão Phong nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng: "Nếu đã chạm mặt, vậy thì chiến một trận đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1245.html.]
Lão Phong đã sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nhưng tôi cũng không chủ động tấn công trước mà mở miệng nói: "Chư vị đều là người trong Đạo môn nhỉ? Không biết mọi người đây là có ý gì?”
Ngay khi tôi vừa nói xong thì nhìn thấy một đạo sĩ trung niên vừa nãy chặn đường chúng tôi đã bước ra ngoài.
Lập tức mở miệng nói: "Không có ý gì, chỉ là cảm thấy hai món đồ trong tay cậu không tệ nên muốn mượn dùng thôi.”
Nghe đến đó, trong lòng tôi căng thẳng.
Quả nhiên, quả nhiên là vì Bách Hoa Đan cùng Ngọc Khóa Hồn mà tới.
"Nếu tôi không cho mượn thì sao?" Tôi mở miệng, sắc mặt đã lạnh xuống.
"Đó không phải là việc mà cậu có thể quyết định được!" Tên đó vuốt ve kiếm gỗ đào, bộ dáng nhất định phải có được hai món bảo vật.
“Phải không? Vậy để tôi nhìn xem các người có thể làm gì được chúng tôi?”
Tôi lần nữa nói chuyện, tay đã nắm lấy chuôi kiếm của kiếm gỗ đào.
Sắc mặt của đối phương đã tối sầm: "Vậy thì g.i.ế.c bọn mày. Các anh em, lên!”
Lời vừa dứt, bốn người vây quanh chúng tôi bắt đầu vận chuyển đạo khí của mình.
Lập tức giơ kiếm đánh về phía tôi và lão Phong, hai chúng tôi thấy đối phương đạ ra tay thì cũng không nói nhảm nữa.
"Roẹt! Roẹt" hai tiếng, chúng tôi đều rút ra kiếm gỗ đào, đồng thời cũng vận chuyển đạo khí.
Chúng tôi đối mặt với bốn người này, trực tiếp nghênh chiến.
Trước kia sư phụ từng nói nghề này của chúng tôi chính là l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi dao.
Lúc ấy tôi còn chưa hiểu, làm tang lễ, làm pháp sự, nhìn huyệt mộ cho người c.h.ế.t thì có gì nguy hiểm? Có thể l.i.ế.m m.á.u gì chứ?
Nhưng dần dần tôi phát hiện ra nghề này không hề đơn giản như lúc đầu tôi nghĩ.
Coi như làm pháp sự, nhìn huyệt mộ, đều có rất nhiều rất nhiều cấm kỵ.
Không cẩn thận liền có thể khiến c người c.h.ế.t hóa thành lệ quỷ, thậm chí thi biến, hấp dẫn ác quỷ.
Tôi vốn cho rằng đây chính là nguy hiểm mà sư phụ nói đến.
Nhưng tôi đã nghĩ sai rồi, trên thực tế, thứ nguy hiểm nhất trong nghề của chúng tôi cũng không phải là hung hồn ác quỷ.
Mà là những đồng đạo kia, là những yêu đạo biết được cách tu luyện.
Bọn họ hoặc là bị lợi ích hoặc là bị tín ngưỡng cực đoan bóp méo tâm trí.
Thường thì loại người như thế này chính là nguy hiểm nhất.
Bốn người trước mắt rõ ràng thuộc loại người tu hành, cũng là loại nguy hiểm nhất.
Nếu đã đụng phải thì tôi và lão Phong cũng chỉ có thể ra tay c.h.é.m giết.
Nhân từ đối với kẻ thù chính là tàn nhẫn đối với chính mình.
Tu vi của bốn đạo sĩ này đều không thấp, tất cả đều đạt tới Đạo Sư trung kỳ hoặc cao hơn.
Hai người cao nhất cùng một cảnh giới với tôi và tu vi của hai người khác đều cao hơn lão Phong một chút.