Minh Hôn - 1244
Cập nhật lúc: 2024-08-11 10:37:36
Lượt xem: 13
Viên ngọc có khí trắng vờn quanh, cực kỳ lạnh lẽo.
"Oa, viên ngọc này thật đẹp!" Dương Tuyết kinh ngạc nói.
“Viên ngọc này có âm lực rất mạnh.” Lão Phong cũng kinh ngạc nói.
Tôi thậm chí còn đưa tay ra cầm nó lên và ngay khi viên ngọc chạm vào tay tôi, tôi cảm thấy hồn phách của mình run rẩy.
Giống như ngay khoảnh khắc này ba hồn bảy phách của tôi đang bị điện giật vậy.
Tôi lập tức thu tay lại, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Cái này, viên ngọc này có thể trực tiếp kết nối với hồn phách, quá thần kỳ!"
Hai người kia nghe vậy thì cũng lần lượt đưa tay ra sờ và cũng có cảm giác giống tôi.
Hồn phách giống như bị điện giật, run rẩy một chút.
Đặc biệt là Lão Phong, bởi vì cậu ấy là song hồn nhất thể, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
“Đúng là một bảo bối tốt, khó trách lại có thể khóa hồn. Thông qua viên ngọc này thì có thể kết nối với hồn phách, trở thành vật trung gian." Lão Phong cất lời.
Dương Tuyết ở bên cạnh cũng gật đầu, cho rằng đó là một bảo bối tốt.
Trong một số trường hợp, nếu hồn lực của bản thân không ổn định thì rất có thể sẽ phải hồn phi phách tán.
Nếu có thứ gì đó có thể đóng vai trò trung gian, kết nối với hồn phách.
Sau đó có thể lợi dụng chân nguyên của bản thân để ổn định ba hồn bảy phách.
Như vậy mới có thể đạt được mục đích "khóa hồn".
Sau khi hiểu được đặc điểm của thứ này, ba người chúng tôi đã ở trong phòng thưởng thức trong chốc lát, sau đó liền cất kỹ nó đi.
Về phần Bách Hoa Đan, cũng chỉ là một viên thuốc thôi nên cũng không có gì đẹp mắt.
Lúc này trời đã khuya, ba người chúng tôi lại trò chuyện thêm một lúc.
Sau đó Dương Tuyết đã rời đi và trở về phòng của mình.
Tôi và lão Phong cũng rửa mặt và chuẩn bị đi ngủ.
Tôi dự định sáng mai sẽ khởi hành và rời khỏi Thương Quan.
Nhưng mà lúc ngủ tôi lại cảm thấy trong đầu rất loạn, không tài nào ngủ được.
Trong đầu đang suy nghĩ đến câu nói cuối cùng của Thiên Bảo chân nhân, không nên bị công pháp này chi phối.
Chẳng lẽ công pháp này chính là tà công?
Hay là trong công pháp này còn ẩn giấu cái gì khác?
Tất nhiên, đó chỉ là thứ yếu.
Lý do khiến tôi lo lắng nhất vẫn là chuyện đi đến Âm phủ và giải trừ quỷ chú của âm hôn.
Một lúc sau, lão Phong đột nhiên nói: “Cậu chưa ngủ à?”
Nghe lão Phong nói xong, tôi trực tiếp từ trên giường ngồi dậy.
“Tôi đang suy nghĩ một số việc, ngủ không được!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1244.html.]
Lão Phong nghe tôi nói vậy, cũng từ trên giường ngồi dậy.
"Vừa vặn, tôi cũng không ngủ được."
Lão Phong vừa nói vừa lấy ra một điếu thuốc, sau đó tự mình châm lửa.
Thấy lão Phong cũng không ngủ được, tôi liền mở miệng hỏi cậu ấy: "Lão Phong, cậu đang suy nghĩ gì vậy?"
Lão Phong rít một hơi thuốc: "Sư phụ, đã qua lâu như vậy, thật không biết sư phụ dạo này thế nào rồi!"
Nghe được lão Phong đang nghĩ tới Độc đạo trưởng, tôi cũng thở dài.
Sau khi tà giáo Nhật Nguyệt bắt Độc đạo trưởng đi thì không có bất kỳ tin tức và manh mối nào cả, sống c.h.ế.t chưa biết, hơn nữa chúng tôi lại chẳng thể làm gì được, khó trách lão Phong lại lo lắng như vậy.
"Còn cậu thì sao?" Lão Phong hỏi.
Tôi thấy lão Phong hỏi thì cũng không có ý định giấu diếm cậu ấy.
Bởi vì cậu ấy biết chuyện âm hôn của tôi, huống chi biện pháp giải trừ âm hôn còn là do Độc đạo trưởng nói cho chúng tôi biết.
Cho nên, tôi đã trực tiếp nói với lão Phong: "Là chuyện âm hôn, Thi Muội đã nói với tôi rằng chỉ cần tôi đạt tới tu vi Đạo Quân, là có thể Vượt Âm.”
Lão Phong nghe đến đó thì ngẩn người: “Cho nên, mục đích hôm nay cậu lên võ đài chủ yếu là vì Bách Hoa Đan có thể giúp cậu đột phá?"
Tôi lập tức gật đầu: "Có thể nói như vậy, nhưng chủ yếu là Ngọc Khóa Hồn này! Hồn thể của Thi Muội đã xảy ra vấn đề, hồn lực đang không ngừng tiêu tán, cô ấy sắp thể hồn phi phách tán.”
“Nếu như có viên ngọc này, hồn lực của cô ấy sẽ tiên tán chậm lại!"
Lão Phong kinh ngạc: "Hồn phi phách tán? Vậy sắp tới cậu chuẩn bị đột phá rồi sao?”
"Ừ, sau khi trở về sẽ bắt đầu, sau đó sẽ Vượt Âm. Sau khi tôi rời đi, thân thể này cũng chỉ có thể nhờ cậy vào cậu..." Tôi nhìn lão Phong nói.
Lão Phong cũng không nói nhảm: "Cậu cứ yên tâm, sẽ không có sai sót gì đâu.”
"Nếu tôi không thể trở về, cậu hãy chôn thân thể tôi bên cạnh sư phụ tôi!" Tôi tiếp tục nói.
“Sao lại không trở về được? Chỉ cần tránh khỏi quỷ sai, trà trộn vào thành Phong Đô hẳn là có thể hoàn thành nghi thức..."
Nghe lão Phong nói xong, tôi khẽ mỉm cười.
Nói thì dễ, nhưng đến khi thực hiện không biết có bao nhiêu khó khăn...
Cứ như vậy, hai người chúng tôi trò chuyện tới nửa đêm, lúc này mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Vượt Âm là chuyện mà tôi đã suy nghĩ vô số lần.
Nhưng sau khi đi xuống rồi thật sự có thể trở về được sao.
Xác suất xảy ra điều này có lẽ gần bằng không.
Nhưng ngay cả như vậy, tôi và Thượng Quan Thư cũng phải đi thử một lần.
Nếu không thì một trong hai người chúng tôi chỉ có thể hồn phi phách tán mà thôi...
Đến khi mở mắt lần nữa thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Việc đầu tiên sau khi tôi tỉnh lại là kiểm tra hai món bảo vật.
Sau khi thấy mọi thứ vẫn an toàn, lúc này tôi mới mặc quần áo và rời giường.