Minh Hôn - 1239
Cập nhật lúc: 2024-08-04 20:40:48
Lượt xem: 61
Nhiều người cũng có nghĩ như vậy nên cũng rất háo hức được thử.
Đột nhiên có một người đàn ông nhảy lên võ đài.
Khi nhìn thấy có người thực sự đến khiêu chiến mình thì tôi lập tức hoảng sợ.
Mẹ nó! Còn tới nữa sao? Tôi không chịu nổi nữa rồi.
Trong lòng nghĩ như vậy, tôi càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Người xuất hiện tiếp theo là một người đàn ông có ngoại hình bình thường, vóc dáng cũng thuộc cỡ trung bình.
Anh ta vừa lên đã lập tức nói: “Tại hạ là Ngô Khải của phái không động. Anh Đinh có đạo hạnh cao thâm. Lúc anh ở trạng thái toàn thịnh, tôi tự nhận mình không phải là đối thủ của anh. Thế nhưng, đây là một cuộc tranh tài mà tại hạ cũng rất muốn có được hai món đồ kia, cho nên chỉ có thể nói là quá khéo.”
Sau khi nói xong, người tự xưng là Ngô Khải này bỗng nhiên vận chuyển đạo khí.
Trong nháy mắt, đạo khí dâng trào.
Sau khi cảm nhận được cường độ đạo khí của đối phương, tôi choáng váng.
Khá lắm, đạo hạnh của người này dĩ nhiên cũng đạt tới Đạo Sư đỉnh phong.
Lúc này tôi thực sự rất yếu và chỉ đang giả vờ tỏ ra mình vẫn ổn.
Đối thủ hiện tại là một cường giả trẻ tuổi ở cảnh giới Đạo Sư đỉnh phong, nếu tôi ở trạng thái bình thường thì cơ bản là tôi sẽ dành được phần thắng.
Nhưng lúc này chẳng lẽ tôi cứ như vậy mà chịu thua? Không, tuyệt đối không thể.
Tôi không chỉ phải giành chiến thắng mà còn phải thắng thật đẹp và thật nhanh.
Chỉ có như thế mới có thể khiến những người còn lại muốn khiêu chiến hoặc muốn tìm ra sơ hở của tôi mà cảm thấy sợ hãi.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, đồng thời tiếp tục vận chuyển Hỏa Thiên công thêm lần nữa.
Nếu vận dụng công pháp này quá nhiều sẽ có ảnh hưởng xấu đến cơ thể.
Nhưng lúc này tôi cũng chẳng quan tâm nhiều lắm.
Vì vậy tôi đã chắp tay với đối phương, sau đó nói: “Mời!”
Nói xong thì cũng bắt đầu vận chuyển Hỏa Thiên công.
Đột nhiên, khí tức toàn thân của tôi lại tăng vọt.
Hỏa Thiên công bắt đầu khuấy động, vào lúc này khí tức toàn thân đã đạt đến đỉnh điểm.
Khi đối phương nhìn thấy tôi đột ngột bùng phát ra khí tức mạnh mẽ, thì không khỏi cau mày.
“Rõ ràng sư thúc nói tên này đã không còn linh lực, lúc này sao còn có thể phóng thích ra đạo khí mạnh như vậy chứ?” Ngô Khải tự lẩm bẩm.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo đã thấy tôi bùng nổ.
Ngô Khải không dám có chút bất cẩn hay sơ suất nào, anh ta đã bị mắc kẹt ở cảnh giới Đạo Sư đỉnh phong này cũng đã một năm rồi.
Nhưng vẫn chưa thể nào đột phá, bây giờ gặp được Bách Hoa Đan nên rất muốn lợi dụng đan dược này để trợ giúp chính mình đột phá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1239.html.]
Đối với anh ta mà nói, anh ta đang vô cùng khao khát Bách Hoa Đan.
Bởi vậy, anh ta vẫn luôn ẩn nhẫn.
Sau khi thấy hầu hết các cao thủ đều đã bị đánh bại thì lúc này mới lên võ đài, muốn bắt lấy sơ hở và tận dụng lợi thế để nhặt của hời.
Thấy tôi xông tới, tên kia cũng không lựa chọn liều mạng với tôi.
Thay vào đó anh ta nhanh chóng lùi lại và giữ khoảng cách với tôi.
Chiến thuật của đối phương rất rõ ràng, không đối đầu trực diện mà muốn kéo dài thời gian.
Muốn lợi dụng thời gian để tôi tiêu hao linh lực rồi cuối cùng đánh bại tôi.
Đối phương rõ ràng là một cao thủ chiến đấu, ý thức chiến đấu cũng rất mạnh, tư duy chiến đấu rất rõ ràng.
Tôi thật sự không thể để hao tổn linh lực thêm nữa mà phải tốc chiến tốc thắng.
Mà người bên dưới nhìn thấy cảnh này, ngoại trừ một ít người của thế hệ trước không tỏ thái độ gì.
Thì rất nhiều đồng lứa trẻ tuổi đều bắt đầu mắng Ngô Khải này có chút vô sỉ.
Người ta đã đánh liên tiếp sáu trận, nhưng anh ta thậm chí còn không bắt đầu đánh nhau mà chọn cách bỏ chạy.
Mẹ nó, điều này chẳng phải là làm mất mặt phái Không Động? Thật sự là tổn hại thể diện của danh môn chính phái.
“Chết tiệt, sao đệ tử của phái Không Động lại hèn nhát thế kia?"
“Tên này hẳn là sư huynh của Chu Điềm nhỉ?"
“Đối phó một tán tu bơi đạo mà còn sợ hãi như vậy thì cũng thật mất mặt!”
Ngay cả Chu Điềm của phái Không Động lúc này cũng đứng lên: “Sư huynh có thấy xấu hổ không? Đinh Vĩ người ta đều đã đánh sáu trận rồi mà anh còn chạy!”
“Đinh Vĩ, lúc trước tôi đã nói với anh rồi anh ta chính là vị sư huynh luôn bắt nạt tôi đó, giúp tôi đánh anh ta đi.”
Một vài đệ tử của các môn phái khác đứng bên cạnh Chu Điềm, lúc này nghe thấy Chu Điềm kêu Đinh Vĩ đánh sư huynh của mình thì đều kinh ngạc mà liếc mắt nhìn Chu Điềm một cái.
Có mấy nữ đạo sĩ còn hỏi Chu Điềm có phải rất quen thân với tôi không.
Hỏi cô ấy là hai chúng tôi có quan hệ gì, còn hỏi xin cô ấy wechat của tôi nữa...
Trên võ đài, cuộc chiến đấu đang đến giai đoạn gay cấn.
Cho dù đối thủ muốn kéo dài thời gian nhưng dưới sự áp chế của Hỏa Thiên công đã khiến anh ta vô cùng khó chịu.
Hơn nữa hiện tại tu vi của tôi đã tăng lên tới Đạo Quân, cho dù là sức mạnh, tốc độ hay sự nhanh nhẹn thì hầu như mọi phương diện đều đã được cải thiện.
Võ đài chỉ lớn chừng đó thôi, cho dù ý đồ chiến thuật của anh chàng này rất hợp lý.
Nhưng cũng không có nhiều chỗ cho anh ta đi đường vòng.
Hơn nữa tu vi của anh ta còn yếu hơn tôi, kết quả đối phương mới nghênh chiến với tôi chưa đến hai phút đã bị tôi bắt được.