Minh Hôn - 1215
Cập nhật lúc: 2024-08-03 21:15:25
Lượt xem: 19
Trong lòng tôi không ngừng kêu gào vô tội, anh bạn Tống à, tôi cũng là bị người ta bắt buộc mà thôi, anh tưởng tôi muốn như vậy lắm sao?
Nhưng không đợi Tống Sơn Hà mở miệng ra nói nói chuyện, Trần Tử Kỳ đạo trường ngồi ở hàng ghế phía trước bỗng nhiên lên tiếng, “Tống Sơn Hà, Đinh tiểu hữu đã không muốn nhường chỗ cho anh, anh hà tất phải làm khó người ta? Ngồi yên một chỗ đi, tránh để lát nữa lại bị ngã.”
Tuy rằng giọng nói của Trần Tử Kỳ tiền bối không lớn, nhưng Tống Sơn Hà nghe xong, lại không dám làm trái.
Anh ta cung kính nói một câu: “Vâng!”
Sau đó hung dữ trừng mắt, liếc tôi một cái sắc lẹm, sau đó đặt m.ô.n.g vào chỗ của mình.
Anh ta nhắm mắt lại, không nói chuyện, cũng không nhìn chúng tôi nữa.
Trong nháy mắt, tôi thầm than không ổn rồi.
Vị sư huynh không được thông minh cho lắm này của Từ Lâm Tĩnh nhất định sẽ ghi hận tôi, lúc này tôi chắc chắn đã đắc tội người ta rồi…
*********
Trong lòng tôi thầm nghĩ như vậy, nhưng việc đã đến nước này, tôi cũng chẳng thể làm gì cả.
Ai bảo Dương Tuyết không có một chút tình cảm nào với Tống Sơn Hà cơ chứ!
Sau khi Tống Sơn Hà ngồi vào vị trí, lúc này Dương Tuyết mới chịu thả lỏng tay tôi ra.
Đồng thời, Dương Tuyết còn liếc xéo tôi một cái.
Rồi cô nàng dùng âm lượng chỉ có hai người chúng tôi mới nghe được, nói: “Lần sau còn không phối hợp với tôi, tôi đánh anh u đầu!”
Mẹ kiếp? Còn có lần sau à?
Tôi ngẩn cả người ra, một lần tôi còn chẳng muốn, nói chi tới lần sau.
Mà Dương Tuyết nói xong một câu như vậy, cũng không thèm để ý tới tôi nữa.
Cô ấy lấy tai nghe ra, chặn kín hai lỗ tai lại, rồi khép hờ hai mắt, im lặng nghe nhạc.
Tôi bày ra vẻ mặt cay đắng, lần này thì tốt rồi, liên lụy tới cả người vô tội là tôi đây.
Tôi bất đắc dĩ mỉm cười, ngồi không cũng nhàm chán nên lấy di động ra chơi.
Nhà ga cách phái Thương Quan không xa, chỉ mất khoảng hai mươi phút di chuyển.
Khi chúng tôi đến được chân núi Thương Quan, cũng chỉ mới mười một giờ hai mươi.
Vừa mới xuống xe, tôi đã quan sát núi Thương Quan một lượt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1215.html.]
Có một cái cổng đá rất lớn, bên cạnh còn dựng một tấm bia đá, bên trên viết ba chữ: Núi Thương Quan.
Ở cửa, có mấy vị đệ tử cả nam lẫn nữ, trên thân mặc đạo bào, trong tay cầm phất trần, lúc này đang đứng đó đón khách lên núi.
“Tới rồi, đây chính là núi Thương Quan, chúng ta mau chóng lên núi thôi!” Vương Thừa Càn đạo trưởng của phái Võ Đang lên tiếng.
Ngô Hưng Long cùng Dương Tuyết lẽ phép trả lời một tiếng “Vâng ạ”!
Ngay sau đó, tôi thấy Vương Thừa Càn đạo trưởng và Trần Tử Kỳ đạo trưởng liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó liền dẫn chúng tôi đi tới cánh cổng đá phía trước.
Vừa đến cổng, đã có hai vị đệ tử mặc đạo bào màu thiên thanh (na ná màu xanh da trời) bước lên tiếp đón.
Hai người này nhìn qua đều có vẻ đã ngoài hai mươi, gồm một nam một nữ.
Nam có thân hình cao lớn, nhưng tướng mạo bình thường.
Nữ lại có dáng người cao gầy, gương mặt xinh đẹp như hoa.
Hai người này vừa mới bước tới, đã chắp tay hành lễ với chúng tôi theo quy tắc trong nghề.
Bởi vì trên tay đối phương đang cầm phất trần, cho nên tôi dựng tay trước ngực, hơi khom lưng, khẽ hô: “Vô Lượng Thiên Tôn!”
Trước kia tôi có nghe sư phụ giảng qua một lần, câu khẩu hiệu này giống như lời chào được lưu hành trong nội bộ Đạo môn, có ý hỏi thăm đối phương.
Vương đạo trưởng cùng Trần đạo trưởng dẫn đầu cũng ôm quyền, khẽ hô một tiếng: “Vô Lượng Thiên Tôn!”
Chúng tôi đều là hàng tiểu bối, cho nên cũng bắt chước hai vị đạo trưởng ôm quyền chào hỏi, xem như là xác định thân phận của mọi người.
Nói cách khác, chúng tôi đang chứng minh mình cũng là người trong nghề, không phải là du khách qua đường.
Đối phương thấy chúng tôi hành lễ, sau khi xác định được thân phận của chúng tôi, người đàn ông kia cũng mở miệng: “Chào chư vị đạo hữu, tại hạ là Tửu Thành Phong - đệ tử của phái Thương Quan, còn đây là sư muội tôi - Nguyệt Phù Dung,. Không biết nên xưng hô với các vị thế nào?”
Bởi vì mấy người chúng tôi đều mặc trang phục bình thường, cho nên đối phương không biết được lai lịch của Vương đạo trưởng và Trần đạo trưởng cũng là chuyện dễ hiểu.
Trần đạo trưởng thản nhiên mỉm cười, sau đó nói: “Bần đạo là trưởng lão Trần Tử Kỳ của Mao Sơn, hào khởi là Kỳ, hôm nay theo lệnh chưởng môn phái Mao Sơn, dẫn theo đệ tử tới mừng thọ Tinh Nguyệt chân nhân của phái Thương Quan!”
Nói xong, Trần đạo trưởng lấy ra một tấm bùa ngọc là đồ vật tượng trưng cho thân phận đệ tử của phái Mao Sơn.
Tống Sơn Hà và Từ Lâm Tĩnh cũng lần lượt chắp tay chào đối phương, xem như chứng minh thân phận.
Đối phương vừa nghe người tới là đệ tử phái Mao Sơn, hai mắt liền trừng lớn.
Phái Mao Sơn, chính là môn phái lớn, có tiếng thơm vang khắp Đạo môn đây mà.
Đừng nói tới chuyện một vị trưởng lão của môn phái này tới chúc thọ đại trưởng lão nhà bọn họ, cho dù chỉ là một vị đệ tử đời thứ ba tới, họ cũng sẽ dựa theo lễ đãi khách quý mà chiêu đãi.
Nhưng chuyện này còn chưa xong, không để đối phương kịp bình tĩnh, Vương đạo trưởng cũng đã lên tiếng: “Bần đạo là trưởng lão của phái Võ Đang, Vương Thừa Càn, hào khởi là Càn. Hôm nay cũng phụng lệnh chưởng môn, dẫn theo đệ tử tới chúc thọ quý môn