Minh Hôn - 1214
Cập nhật lúc: 2024-08-03 21:15:06
Lượt xem: 19
Nhưng chuyện này không phải chuyện mà chúng tôi có thể quản lý được.
Tống Sơn Hà vẫn luôn cố gắng tiếp cận để làm quen với Dương Tuyết, nhưng Dương Tuyết căn bản không thích nói chuyện với thằng nhãi này.
Tên này quyết không nản chí, da mặt còn dày hơn cả tường thành.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã ra khỏi nhà ga.
Trần đạo trưởng và Vương đạo trường đã đặt một chiếc ô tô từ trước, là một chiếc xe thương vụ.
Mọi người lục đục lên xe, bởi vì khá đông nên tương đối chậ hẹp.
Tôi ngồi ở hàng ghế phía sau, bên cạnh chính là Dương Tuyết.
Sư huynh Tống Sơn Hà của Từ Lâm Tĩnh nhìn thấy như vậy, lập tức nói với tôi: “Anh Đinh, chúng ta đổi vị trí, anh tới chỗ tôi ngồi được không?”
Vị trí Tống Sơn Hà ngồi là ghế đôi, ngồi sẽ thoải mái hơn một chút.
Anh ta muốn đổi chỗ với tôi, đương nhiên là muốn ngồi cùng với Dương tuyết.
Tôi cũng không tiện từ chối, liền muốn đứng dậy đồng ý với anh ta.
Nhưng Dương Tuyết lại túm chặt lấy tay tôi: “Không được, Đinh Vĩ sẽ không đổi chỗ với anh đâu!”
Nói xong, Dương Tuyết còn nắm tay tôi, ra vẻ khiêu khích nhìn Tống Sơn Hà.
Tống Sơn Hà có thể nói là vô cùng thích Dương Tuyết, thích từ lúc còn nhỏ đến tận khi lớn.
Hiện tại, anh ta lại đột nhiên nhìn thấy Dương Tuyết cầm tay người đàn ông khác, trong lòng lập tức nổi lên một ngọn lửa giận không tên.
Hai mắt anh ta trừng lớn, nhưng anh ta vẫn cố kìm nén lửa giận trong lòng, nói với tôi: “Anh Đinh, anh nói, anh muốn đổi chỗ với tôi, đúng không?”
Nhìn hai mắt của Tống Sơn Hà sắp bốc lửa, tôi biết, nếu tôi không đồng ý, thằng nhóc này nhất định sẽ không để cho tôi yên.
Cái này hình như gọi là, “xung quan nhất nộ vị hồng nhan” đây.
(“Xung quan nhất nộ vị hồng nhan” (冲冠一怒为红颜): Tạm dịch là “Tướng quân dựng ngược vì hồng nhan”. Câu thơ này trích từ bài thơ trữ tình lịch sử “Viên Viên khúc” ( Khúc ca về nàng Viên Viên ) của Ngô Vĩ Nghiệp. Trong bài thơ này, tác giả thông qua sự “bi hoan ly hợp” với Trần Viên Viên để châm biếm hành vi phản quốc của Ngô Tam Quế. Có ý mỉa mai Tống Sơn Hà đang nổi giận vì người đẹp.
Thật lòng, tôi cũng không muốn vì chuyện này, mà chọc tên nhãi kia nổi giận.
Bởi vậy, tôi tính giải thích với Tống Sơn Hà: “Cái kia, nhưng…”
Kết quả, chữ “có thể đổi” còn chưa nói ra, Dương Tuyết lại đột nhiên nhéo tôi một cái, làm tôi đau nổ đom đóm mắt.
“Ai da…”
“Anh Đinh, anh làm sao vậy?” Tống Sơn Hà không nhìn thấy Dương Tuyết nhéo tôi, còn hỏi tôi một câu.
Tôi quay đầu lại, nhìn thoáng qua Dương Tuyết, lại phát hiện Dương Tuyết đang dùng ánh mắt hung hãn nhìn mình chằm chằm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1214.html.]
Tay cô nàng còn đang âm thầm nhéo tôi, ý tứ cảnh cáo quá rõ ràng.
Nếu tôi dám đồng ý với tên nhãi kia, cô nàng này nhất định cũng chẳng để tôi yên, không khéo còn bóp c.h.ế.t tôi.
Tôi c.h.ế.t trong lòng một chút! Cuối cùng, sau khi giãy giụa một lúc, đành phải nói với Tống Sơn Hà: “Anh Tống, cái đó, cái đó, tôi thấy ngồi ở chỗ này cũng khá tốt. Thôi, thôi không đổi nữa…”
Tôi buộc phải nói ra những lời trái với lòng mình, Dương Tuyết ngồi bên cạnh, sau khi nghe xong mới nở nụ cười vừa lòng.
Bàn tay nắm chặt lấy tôi mới thả lỏng ra một chút.
Nhưng Tống Sơn Hà nghe xong thì khuôn mặt đen lại.
“Anh Đinh, anh ngồi ở chỗ này không được thích hợp đâu! Tôi thấy, anh vẫn nên đổi chỗ cho tôi thì hơn.”
Giờ phút này, giọng nói của Tống Sơn Hà có chút trầm xuống.
Mà trong lúc tôi và Tống Sơn Hà nói chuyện, cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người trên xe.
Khóe miệng lão Phong lộ rõ nụ cười, dáng vẻ như đang ngồi xem hài kịch vậy.
Từ Lâm Tĩnh thì trợn mắt há mồm, cũng bày ra dáng vẻ quần chúng hóng hớt.
Ngô Hưng Long mặt không có biểu cảm gì, quay đầu nhìn chúng tôi một cái rồi lại quay đi.
Tôi chỉ có thể chịu đựng xấu hổ, mẹ nó chứ! Dương Tuyết muốn khiến cho tôi đắc tội với Tống Sơn Hà đây mà!
Kỳ thật tôi cũng muốn giải thích đôi câu, nhưng Dương Tuyết lại lập tức nói với Tống Sơn Hà: “Người ta không muốn đổi, anh không nghe thấy à! Anh cứ ngồi phía trước không phải được rồi sao, cố tình xuống đây chen chúc làm gì?”
Nói xong, Dương Tuyết thế mà còn ôm c.h.ặ.t t.a.y tôi trước ngực.
Mẹ nó! Điều này còn làm cánh tay tôi kề với n.g.ự.c cô ấy, tuyệt cmn vời.
Tôi thậm chí còn cảm nhận được một cảm giác rất mềm mại, sắc mặt tôi lập tức thay đổi, sợ hãi tột cùng.
Tôi muốn rút tay ra, kết quả lại bị Dương Tuyết gắt gao kéo lại, làm tôi căn bản không dám động đậy.
Hơn nữa, một màn này hoàn toàn rơi vào trong mắt của Tống Sơn Hà, làm cho anh ta phải trợn tròn mắt.
Trong lòng anh ta lúc này có một ngàn con ngựa chạy qua, vô số đỉnh núi lửa đang phun trào. (Hiểu nôm na là ông này cáu đến nỗi muốn văng tục chửi bậy rồi. )
Dương Tuyết chính là nữ thần trong lòng anh ta, thế nhưng bây giờ còn kéo tay kéo chân người đàn ông khác, còn ôm tay tên khốn đó trước n.g.ự.c mình.
Tuy rằng chỉ có một chút động tác nhỏ như vậy, nhưng Tống Sơn Hà đã không thể chịu đựng nổi.
Anh ta bùng nổ ngay tại chỗ: “Các người, các người mau buông tay nhau ra!”
Nói xong, Tống Sơn Hà liền đứng lên.
Kết quả, đầu anh ta đập thẳng vào nóc xe tạo ra một tiếng “coong” vang dội, Tống Sơn Hà kêu ai da một tiếng, nhìn dáng vẻ của anh ta thật chật vật.