Minh Hôn - 1212
Cập nhật lúc: 2024-08-03 21:14:30
Lượt xem: 18
Đương nhiên, cô ấy không phải là người duy nhất tới chúc thọ, mà còn có Vương Thừa Càn đạo trưởng dẫn đầu phái Võ Đang.
Sở dĩ để vị trưởng lão này dẫn đoàn, chủ yếu vẫn là vì phái Thương Quan quá nhỏ bé, không đủ để đích thân chưởng môn phái Võ Đang xuống núi.
Đồng thời, Từ Lâm Tĩnh cũng giống như Dương Tuyết, cô ấy cũng sẽ đi cùng chúng tôi.
Dù sao Từ Lâm Tĩnh cũng là đệ tử của phái Mao Sơn, nên cũng nhận được lệnh của sư môn.
Khi đến phái Thương Quan, các cô ấy sẽ hội hợp với các vị trưởng lão của môn phái mình, rồi mới cùng nhau lên núi.
Quan trọng là, lần này bên kia đã mời đồng đạo khắp thiên hạ tới dự.
Có nghĩa là, bạn không cần có thiệp mời, vẫn có thể lên núi.
Dương Tuyết cảm thấy đi một mình thì có chút buồn chán, nên mới lập nhóm và hỏi tôi và lão Phong một tiếng.
Hiện giờ, hai người chúng tôi đều đã xác định sẽ đi, nên tới lúc đó chúng tôi sẽ đi cùng nhau.
Sau khi biết được điều này, tôi đã đăng xuất khỏi WeChat.
Rồi tôi tìm kiếm vị trí của núi Thương Quan và phái Thương Quan trên bản đồ.
Chẳng mấy chốc, tôi đã tìm thấy vị trí của phái Thương Quan.
Nơi đó cách chỗ chúng tôi không xa lắm, khoảng tầm một trăm km.
Nếu chúng tôi khởi hành từ lúc sáu giờ sáng, và không gặp phải bất cứ sai sót nào, thì đến tầm giữa trưa - khoảng mười một giờ - thì chúng tôi có thể đến phái Thương Quan.
Giờ phút này, trong lòng tôi ít nhiều cũng có chút chờ mong.
Tôi thực sự muốn đi xem, danh môn chính phái thực sự trên giang hồ, rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào?
Liệu có giống như trong TV, ai ai cũng bay như tiên trên trời? Hay là họ cũng giống như chúng tôi, đã bị xã hội hiện đại đồng hoá rồi.
Ngày thường, họ đều mặc trang phục như đồ vest, chỉ vào những lúc quan trọng, họ mới lộ mặt chăng?
Còn hai ngày nữa là đến cuối tuần, nên tôi phải đợi đến hai ngày sau.
Ngoài sự mong đợi, tôi vẫn chăm chỉ tu hành.
Hoả Thiên công của tôi đã đạt tới tầng thứ ba, dường như đã bước thời kỳ bế tắc, muốn tiến thêm bước nữa là vô cùng khó khăn.
Ngay cả khi có sự trợ giúp của chân khí kỳ lạ từ Linh Đao, tôi cũng không thể thuận lợi đột phá được.
Tôi mơ hồ cảm nhận được, Hoả Thiên công này và tu vi của bản thân, thật ra vẫn luôn bổ sung cho nhau.
Chỉ khi thực sự đột phá đến cấp độ của tu vi Đạo Quân, Hoả Thiên công mới có được đột phá.
Nói cách khác, chỉ khi tôi thực sự đột phá qua tầng thứ ba của Hoả Thiên công, thì tu vi mới có thể tăng lên cảnh giới Đạo Quân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1212.html.]
Tôi không có cách nào để đột phá, cũng chẳng nghĩ ra được thêm cách nào.
Nhưng ngoài tôi ra, bên phía lão Phong lại truyền tới tin tốt.
Mấy ngày gần đây, cậu ấy đã đột phá tới cảnh giới Đạo Sư trung kỳ .
Tuy rằng anh chàng này không giống tôi, có thể trực tiếp đột phá qua các giai đoạn.
Tuy chỉ mới đột phá đến Đạo Sư trung kỳ , nhưng nền tảng của cậu ấy đã rất vững chắc rồi.
Điều này có nghĩa là, thời điểm cậu ấy tu luyện, đạo khí trong người đã khá lợi hại.
Cho nên, sau lần đột phá này, căn cơ của cậu ấy đã tương đối ổn định.
Thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh.
Bởi vì tôi cùng lão Phong ở ngay tại thị trấn, để không kéo dài thời gian, cho nên chúng tôi đã tới thành phố trước một buổi tối.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đến bến xe vào đúng thời gian đã ước định.
Khi chúng tôi đến nơi, Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh còn chưa có mặt ở đó.
Tôi đã gọi mấy lần trên WeChat, hai cô ấy trả lời họ vẫn còn ở trên xe.
Cho nên, tôi và lão Phong chỉ có thể đứng trong gió lạnh chờ đợi, dù mới sáu giờ sáng mà nhà ga đã chật kín người.
Tôi và lão Phong đành đứng trước cửa nhà ga và hút thuốc.
Tôi hỏi lão Phong: “Lão Phong, trước kia cậu có từng tới thăm môn phái nào trong Đạo môn không?”
Lão Phong lắc đầu: “Thật ra thì tôi chưa từng tới những nơi đó, hôm nay cũng coi như là lần đầu tiên!”
“Cậu đoán thử xem, lần này sẽ có bao nhiêu người tới tham dự lễ mừng thọ của phái Thương Quan?” Chúng tôi đứng nói chuyện phiếm để g.i.ế.c thời gian.
Lão Phong lại cười khổ một tiếng: “Hiện tại toàn bộ Đạo môn chính thống đã xuống dốc rồi, còn có được bao nhiêu người chứ? Tính qua đại biểu của các tông phái lần này tới tham dự lễ mừng thọ ở phái Thương Quan, tôi nghĩ cũng tầm hai hoặc ba trăm người thôi!”
“Chết tiệt, sẽ không ít như vậy chứ? Lần này mời tất cả giang hồ, còn không cần thiệp mời mà. Nói như vậy, mới chỉ có được hơn hai mươi bàn tiệc, cho dù chỉ mời bạn bè thân thích trong gia đình, cũng không thể ít người như vậy?”
“Cũng khó nói, cậu không thử nhìn vào cái nghề này của chúng ta đi. Nhưng cũng có thể là do tôi đoán mò thôi, chờ tới nơi rồi thì mới có thể biết được!”
Nói xong, lão Phong lại lơ đãng rít một ngụm thuốc.
Mà đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền vào tai chúng tôi: “Đinh Vĩ, Bạch Phong…”
Khi nghe thấy giọng nói này, tôi và lão Phong đều giật mình, vội vàng nhìn lại.
Tôi nhìn thấy hai cô gái xinh đẹp trẻ trung đang đứng cách chúng tôi không xa.
Rõ ràng chính là Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh, hai cô nàng này đã tới rồi.
Tôi cũng cười, nói: “Các cô đúng là chậm chạp quá! Hai chúng tôi đã đợi mười mấy phút rồi!”