Minh Hôn - 1167
Cập nhật lúc: 2024-08-03 19:30:05
Lượt xem: 19
“Tôi đã đánh gã một lần, chính là cái tên lái Ferrari đã quấy rầy Tiểu Mạn trước cửa công ty cô ấy lần trước, còn dám mắng ông đây là thằng nghèo kiết xác.” Tôi trả lời thẳng thừng.
Mặt lão Phong lạnh như băng, cậu ấy bỗng nhiên cười lạnh: “Xem ra lần trước cậu ra tay nhẹ quá!”
Tôi lườm cậu ấy một cái, không thèm nói gì mà bước về phái Tiểu Mạn đang ngồi.
Lúc này, tôi nhìn thấy tên mắt lươn kia đang ngồi đối diện với Tiểu Mạn, chống hai tay lên bàn, nói với Tiểu Mạn: “Mạn Mạn, em xem, anh đã theo đuổi em lâu như vậy, hôm nay em không thể ăn một bữa trưa với anh hay sao? Buổi tối em tới nhà anh xem phim được không? Giường của anh vừa lớn vừa mềm…”
Nói xong, tên khốn kia còn liếc mắt đưa tình với Tiểu Mạn.
Tiểu Mạn khoanh tay, có chút khinh thường nói: “Phạm Thống, tôi đã nói rất nhiều lần. Chúng ta không hợp nhau đâu, không hợp.”
“Mạn Mạn, chúng ta có gì mà không hợp chứ. Em xem gia thế của anh đi, sản nghiệp nhà anh lớn như vậy, anh tin năm sau sẽ niêm yết cổ phiếu, đến lúc đó sẽ nằm trong top ba toàn thành phố này đấy. Hơn nữa, em còn chưa thử, sao biết chúng ta không hợp nhau? Lại nói, anh thích em như vậy…”
Tiểu Mạn mắt trợn trắng: “Anh nói đi, anh thích tôi ở điểm nào. Anh thích điểm nào tôi sửa điểm đó còn không được sao?”
********
Tiểu Mạn chắc hẳn rất chán ghét anh chàng này.
Nhưng cái tên Phạm Thống này lại chính là một kẻ bám đuôi, la l.i.ế.m rất lì lợm.
Lúc này, gã còn cười “Hắc hắc”: “Mạn Mạn, những điểm anh thích em thật sự không sửa được đâu. Ví dụ như đôi chân dài của em, khuôn mặt của em, còn có, ha ha, bộ n.g.ự.c của em!”
Nói xong, tên khốn này còn không kiêng kỵ gì mà nhìn thẳng vào n.g.ự.c của Tiểu Mạn.
Dẫu Tiểu Mạn đã thấy tên khốn này ghê tởm, nhưng thật không ngờ gã có thể ghê tởm đến cùng cực như thế này.
Nghe được những lời thô bỉ ấy, cô ấy tức giận đến nỗi nói không nên lời: “Anh…”
“Ha ha ha! Xem đi, anh đã nói em không sửa được mà. Hai ta cứ dứt khoát thử xem sao, nhỡ em lại yêu anh luôn thì sao? Anh lãng mạn lắm đó.”
Nói xong, cái tên mắt lươn ấy lại chậm rãi đứng lên.
Gã vươn tay ra, muốn kéo tay Tiểu Mạn đi.
Những lời thô bỉ này đều đã chui cả vào lỗ tai của tôi.
Tiểu Mạn cũng có thể coi là người bạn thân nối khố của tôi, vậy mà tên nhãi ranh này dám khinh nhờn cô ấy như thế.
Nếu hôm nay tôi không tàn nhẫn với gã một chút, thì đúng thực là có lỗi với bản thân.
Ngay khi gã vừa vươn tay ra, tôi đã thình lình xuất hiện trước mặt gã, giơ tay nắm được tay gã.
Tôi rất tức giận, hung ác nói: “Đồ mắt nheo nhà mày, mẹ kiếp, đúng là chó không sửa được tật ăn phân đúng không? Xem ra lần trước tao đánh mày còn chưa đủ.”
Tên mắt lươn đột nhiên bị tôi túm lấy tay, cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Khi nhìn thấy rõ mặt tôi, nhưng vừa nhìn thấy rõ gã lại nhớ đến hình ảnh lần trước bị tôi đánh: “Mày, mày, lại là mày!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1167.html.]
“Đúng, chính là tao đây!”
Nói xong, tôi dồn một chút sức lên cánh tay.
Chỉ nghe một tiếng “Răng rắc” vang lên, tên khốn kia đã bị tôi bóp đến trật khớp tay.
Ngay sau đó, tên này hét toáng lên như lợn bị chọc tiết.
“A!”
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đây, tôi dùng một tay lôi gã đi, rồi dùng chân đá gã ngã ra đất.
Không đợi tôi tung cú đá tiếp theo, lão Phong đã nhảy bổ tới.
Đừng nhìn anh chàng này ngày thường tỏ vẻ lạnh lùng, ít nói mà lầm, một khi đã động đến mấy chuyện đánh nhau thì cậu ấy sẽ không nương tay chút nào đâu.
Lão Phong đạp thẳng vào đũng quần của Phạm Thống, chỉ một cú đã khiến cho Phạm Thống phải kêu cha gọi mẹ.
Động thái bên phía chúng tôi nhanh chóng thu hút sự chú ý của toàn bộ người trong nhà hàng.
Tất cả họ đều nhìn về phía chúng tôi, chẳng mấy chốc lại có mấy nhân viên bảo vệ chạy tới.
Cùng lúc đó, Tiểu Mạn cũng đi tới kéo tôi ra.
“Đừng đánh, Đinh Vĩ, Bạch Phong, đừng đánh nữa. Cẩn thận lại đánh c.h.ế.t anh ta.”
“Mẹ nó, đánh c.h.ế.t tên này mới tốt.”
Tôi hung dữ nói, còn không nhịn được mà đạp cho gã thêm một cái.
Lão Phong cũng đá thêm một cước, lần này tên mắt lươn kia bị đánh đến mức bầm dập mặt mũi, khóe miệng chảy máu.
“Chúng mày, chúng mày cũng dám, dám đánh tao. Biết, biết cha tao là ai không? Chúng mày dám, chúng mày dám động vào tao à?” Mắt lươn hung hăng mở miệng, vẻ mặt không phục.
Tôi còn chưa kịp nói chuyện, lão Phong đột nhiên nói: “Không phục đúng không?”
Ngay sau đó, cậu ấy lại đạp tiếp một cước.
“A!” Với cú đá này, thằng nhãi ranh kia suýt chút nữa thì nôn hết đồ ăn sáng ra ngoài.
“Dừng tay hết lại cho tôi, tôi xem ai ăn phải gam hùm mật gấu, dám đánh nhau trong khách sạn nhà tôi!” Một giọng nói the thé vang lên.
Sau đó, tôi nhìn thấy một nam thanh niên trẻ tuổi vội vã bước tới dưới sự bảo vệ của mấy nhân viên bảo vệ.
Không đợi nam thanh niên kia tới gần, tên mắt lươn nằm trên mặt đất đã nhìn rõ người tới là ai.
Sắc mặt của gã lập tức trở nên vui vẻ, kích động gọi lớn: “Ngạo, anh Ngạo Thiên, em, em là Phạm Thống đây. Anh cứu em, cứu em với!”
“Cái gì, Phạm Thống? Lại là cậu à!”
“Là em đây anh Hạo Thiên, bọn họ, bọn họ đánh em!”
Tên mắt lươn lại nói, dường như gã mới tìm được chỗ dựa rồi.