Minh Hôn - 1150
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:39:44
Lượt xem: 19
“Học trò của ta, chỉ e là con không biết được lai lịch của bốn tên này rồi.”
Quỷ Tam Nguyên nhàn nhạt mở miệng, nhưng trên gương mặt mờ ảo của ông ta lại hiện ra một đôi con người, phát sáng chập chờn.
“Sư phụ, bọn chúng là ai?” Nam quỷ tỏ ra khó hiểu, hỏi dò.
Quỷ Tam Nguyên cười “Ha hả”: “Vị mặc quần áo màu xanh nhạt này chính là đệ tử của phái Mao Sơn, Từ Lâm Tĩnh, trên n.g.ự.c có ấn của chưởng môn Mao Sơn, Liệt Quảng Cầm Ấn!”
Từ Lâm Tĩnh nghe được lời này, hơi hơi bĩu bĩu môi, lộ ra một tia đắc ý.
Tôi cũng vô thức liếc nhìn Từ Lâm Tĩnh một cái, Từ Lâm Tĩnh là đệ tử của phái Mao Sơn, chuyện này tôi cũng biết.
Liệt Quang là chưởng môn phái Mao Sơn, tôi cũng biết.
Nhưng “Cầm ấn” trên n.g.ự.c là cái gì?
Ngay khi suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu tôi, tôi chợt nghĩ đến cảnh tượng sư phụ Từ Lâm Tĩnh khi lần đầu tiên tới núi Lang Nha.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt dây chuyền ngọc trên n.g.ự.c Từ Lâm Tĩnh, Từ Lâm Tĩnh lúc ấy đang ở trong hoàn cảnh “ngàn cân treo sợi tóc”, lúc này một luồng ánh sáng vàng xuất hiện.
Bóng dáng của chưởng môn phái Mao Sơn xuất hiện, đây có phải là cái gọi là “Cầm ấn” hay không?
Có phải nó cũng tương tự như “Ấn đen” mà Thượng Quan Thư đã để lại trên tay trái của tôi không?
Tôi suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy rất có khả năng này.
Để đạt đến một cảnh giới nhất định, hẳn là tôi có thể thông qua cách tu luyện đạo hạnh cao thâm.
Đem chính nguyên lực của mình phong ấn lên một đồ vật nào đó, một khi kích hoạt chúng, bóng dáng của người thực thi pháp thuật sẽ xuất hiện và có thể giao tiếp được với người giữ phong ấn.
Nam quỷ nghe đến đó, không khỏi lộ ra sắc mặt kinh ngạc.
Nói trắng ra là, ở trên ngọn núi cằn cỗi này, gã chính là một vị đại vương.
Nên tại ba mẫu đất này, gã có thể không kiêng nể điều gì.
Nhưng xét trong toàn bộ Đạo môn, gã chỉ là một nhân vật nhỏ chẳng đáng nhắc tới.
Đến chúng tôi mà gã còn chẳng ngăn cản được nữa là, càng đừng nói tới Liệt Quang Ấn của chưởng môn phái Mao Sơn.
Trước đây tôi từng nghe nói, khi chưởng môn phái Mao Sơn còn trẻ, đạo pháp cao thâm, thiên phú hơn người.
Tay ngài cầm quỷ lệnh, tu luyện Thập Tam Sát Quỷ Kiếm.
Một kiếm một mệnh, kiếm này mạnh hơn kiếm kia, dùng quỷ lệnh để trấn quỷ hàng yêu.
Trong tay ngài c.h.é.m c.h.ế.t không biết bao nhiêu là yêu ma, cuối cùng bước lên được vị trí chưởng môn phái Mao Sơn.
Nhưng sau khi Quỷ Tam Nguyên nói xong lời này, câu chuyện vẫn chưa kết thúc, mà còn đoạn sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1150.html.]
Ông ta tiếp tục mở miệng nói: “Còn vị ở bên cạnh cô ta, chính là đệ tử của Võ Đang, Dương Tuyết.
Là một trong những thầy bùa tài ba nhất trong vòng ba trăm năm qua, có sư phụ là chưởng môn phái Võ Đang, thần kiếm Đàm Tiêu!
Tuy rằng chưa có xác nhận cụ thể, nhưng bần đạo có thể khẳng định, trên người cô ta cũng có Đàm Tiêu Cầm Bùa.”
Nghe đến đó, nam quỷ kia đã bị dọa đến choáng váng.
Mẹ nó! Gã chỉ là một con quỷ nhỏ ở xó rừng, kết quả thì hay rồi.
Hai trong số bốn người gã chọc phải đều là người có lai lịch, hơn nữa, đều mang cầm ấn và bùa của hai vị chưởng môn phái Võ Đang và phái Mao Sơn.
Mẹ nó, thế này còn đánh đ.ấ.m cái lông gì nữa? Một khi cầm bùa và cầm ấn được khởi động, cho dù là ai trong hai vị trưởng môn kia xuất hiện, đều có thể san bằng dốc núi Cửu Phong của gã thành bình địa.
*******
Quỷ Tam Nguyên giới thiệu liên tiếp hai người, đã làm cho tên nam quỷ kia khiếp sợ tới cực điểm rồi.
Gã biết chúng tôi rất lợi hại, lúc này đã nghĩ bản thân mình đá phải ván sắt rồi.
Nhưng gã cũng cho rằng, tấm ván sắt của chúng tôi cũng chẳng cứng cáp được bao nhiêu.
Gã còn có lá bài cuối cùng, đó chính là vị Quỷ đạo trưởng này.
Quỷ đạo trưởng là một trong những tên yêu đạo nổi danh đương thời, đã tung hoành trong Đạo môn suốt mấy chục năm qua.
Hiện tại ông ta lại gia nhập Tà Giáo Mắt Quỷ, trở thành một trong những kẻ đầu sỏ trong tà giáo này.
Mặc kệ là thực lực hay quyền lực, đều có thể nói là vô cùng lớn mạnh.
Theo như đánh giá của tên quỷ ngu dốt này, một khi gã mời sư phụ của mình tới đây, hết thảy đều có thể giải quyết được.
Trong tương lai, gã vẫn có thể ở đây, làm một vị đại vương vùng núi, không ai có thể kiểm soát được gã.
Nhưng kết quả thì sao? Mẹ nó, tự dưng lại có người mò tới cửa, một người là đệ tử mang theo cầm bùa của phái Võ Đang, một người là đệ tử mang theo cầm ấn của phái Mao Sơn, con mẹ nó, thế này gã còn làm ăn được gì nữa?
Sắc mặt nam quỷ liên tục thay đổi, nhưng Quỷ Tam Nguyên vẫn tiếp tục dời ánh mắt, nhìn thẳng vào Bạch Phong.
“Vị này, tôi nghĩ đến ngay cả thân thế của mình, cậu ta cũng không biết được đâu!” Quỷ Tam Nguyên cất giọng khàn khàn.
Lão Phong nghe đến đó, cũng không khỏi nhíu mày.
Những kí ức trước khi lão Phong lên năm tuổi, đã sớm không còn.
Người duy nhất biết được lai lịch của cậu ấy là Phong ca, thì lại nhất quyết không chịu nói.
Mỗi khi nhắc tới thân thế của lão Phong, Phong ca sẽ lại nổi giận đùng đùng.
Nhưng mà, tôi đã ở chung với lão Phong được hơn một năm nay.
Tôi cũng mơ hồ đoán ra được, thân phận thật của lão Phong hẳn có chút liên quan đến một gia tộc bí ẩn ở ven biển, gia tộc họ Lương ở núi Kim Phượng.