Minh Hôn - 1133
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:25:42
Lượt xem: 14
Có sát khí tồn tại chứng tỏ có lệ quỷ tồn tại.
Chúng tôi hết sức thận trọng và không ngừng đi sâu vào trong núi.
Sườn núi nhỏ này có diện tích cũng không lớn, chúng tôi đi vào không bao lâu liền nghe được tiếng hát hí khúc rất rõ ràng.
Khi mọi người hé mở bụi cây trước mặt ra nhìn, cạnh tượng trước mắt khiến ai nấy đều bàng hoàng.
Chỉ thấy ở bên kia bụi cây là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Trong rừng núi hoang vu lại xuất hiện một tòa nhà khá lớn, hoặc cũng có thể gọi là sơn trang.
Tấm biển trên cửa ghi là Phong phủ.
Tòa nhà kia mặc dù không xa hoa như Thượng Quan phủ, nhưng cũng là một tòa nhà lớn, tường viện kéo dài ra thật xa, bên trong hẳn là rất lớn.
Xung quanh tòa nhà lớn này tỏa ra âm khí nồng đậm, ở dưới Thiên Nhãn đang không ngừng bốc lên khí đen, trông rất quỷ dị.
Lúc này trước cổng có vài con quỷ đang đứng, liên tục tiếp đãi những con quỷ đến chúc mừng.
Nhìn thấy một màn như vậy, lão Phong, Dương Tuyết đều không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Mẹ ơi! Nơi này thậm chí có cả một căn nhà quỷ!” Từ Lâm Tĩnh kinh ngạc mở miệng nói.
“Tiểu Lan chắc là bị mang vào trong rồi!” Dương Tuyết cũng nói.
Tôi gật đầu: “Chúng ta từ bức tường bên cạnh trèo vào xem thử tình huống bên trong thế nào!"
Ba người còn lại cũng không nói nhảm nữa đồng loạt gật đầu đồng ý.
Sau đó, chúng tôi giảm thấp tiếng bước chân, bắt đầu từng chút từng chút di chuyển đến một bên khác của tòa nhà.
Chuẩn bị thông qua việc trèo tường mà tiến vào tòa nhà quỷ.
Chúng tôi đã ẩn náu rất kỹ hơn nữa còn có bùa bế khí trợ giúp nên không có bị bất kỳ một con quỷ nào phát hiện.
Thấy xung quanh an toàn nên tôi là người đầu tiên trèo vào.
Lão Phong, Dương Tuyết cũng nhanh chóng trèo vào.
Trong tòa nhà quỷ này cũng không khác gì tòa nhà thời cổ đại là mấy, có trồng một số loại cây, trông khá đẹp mắt.
Đình đài lầu các gì đó đều có đủ, thậm chí cách đó không xa còn có một cái hồ nhỏ.
Xinh đẹp vô cùng, phòng ở cũng đặc biệt tinh xảo.
Đối với những người lần đầu tiên tiến vào tòa nhà quỷ như bọn họ, đều có vẻ rất tò mò.
Dùng tay chạm vào đồ vật xung quanh, cảm giác cũng giống như thật vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1133.html.]
Cho dù lúc này đã mở Thiên Nhãn cũng không thể phân biệt tòa nhà quỷ này là thật hay giả.
Nhưng tôi quanh năm ra vào Thượng Quan phủ, thậm chí còn tới U Dạ sơn trang của Dạ Phong.
Liền biết trong tòa nhà quỷ này, bất kể thứ gì mà mắt nhìn thấy, tay sờ đến, đều có thể là giả.
Chỉ là loại thủ đoạn này tương đối cao minh, loại người có đạo hạnh như chúng tôi hầu như không phân biệt được thật giả.
Chỉ cần đợi đến sáng mai, sau khi mặt trời mọc thì nơi này bất quá chỉ là một mảnh núi hoang mà thôi.
Đình đài lầu các, hồ nước chảy gì đó tất cả đều sẽ biến mất trong nháy mắt.
Bởi vậy tôi đã nhỏ giọng nói với ba người kia: “Những thứ này đều là ảo ảnh thôi, chỉ là với đạo hạnh của chúng ta bây giờ còn chưa có cách nào trực tiếp khôi phục nó về hình dạng ban đầu được!”
“Chúng ta vẫn nên tiếp tục lên đường để tìm được Tiểu Lan thay vì ở đây nghiên cứu tòa nhà quỷ này!”
Ba người họ cũng biết chuyện quan trọng hơn cần làm bây giờ là gì nên cũng không nhiều lời, bắt đầu đi dọc theo con đường này.
Không lâu sau chúng tôi đã đến nơi tổ chức bữa tiệc.
Nơi này hẳn là quảng trường, không chỉ có rất nhiều bàn, còn có một cái sân khấu kịch.
Trên sân khấu, lúc này đang có người hát hí khúc.
Khán giả phía dưới, không một ngoại lệ tất cả đều là quỷ.
Bọn họ hướng về sân khấu không ngừng hoan hô, lần lượt vỗ tay...
Phía dưới sân khấu có một người đàn ông.
Người đàn ông mặc trang phục cưới màu đỏ, đầu đội mũ chú rể, trước n.g.ự.c còn có một đóa hoa hồng lớn.
Đồng thời đang nói chuyện với khách khứa đến chúc mừng, tâm trạng đang rất vui vẻ.
Lúc này chúng tôi đang trốn trên nóc nhà bên cạnh quảng trường và nhìn thấy rất rõ cảnh tượng này.
Sau khi quan sát thì có thể xác định cái người đeo hoa hồng lớn màu đỏ kia hẳn là nhân vật chính của đêm nay, là nam quỷ đã quấn lấy Tiểu Lan...
******
Sau khi xác nhận nam quỷ áo đỏ chính là chú rể đêm nay.
Tôi liền quay sang nói với mọi người: “Đây chắc chắn là con quỷ đã quấn lấy Tiểu Lan, bây giờ chúng ta phải bàn bạc thật kĩ. Làm thế nào để cứu được Tiểu Lan ra, sau đó nghĩ cách bắt tên này lại!”
Sau đó liền nghe được Dương Tuyết nói: “Âm khí ở nơi này mặc dù rất nặng, nhưng tôi phát hiện hầu hết mấy con quỷ ở đây cũng chỉ là chút du hồn dã quỷ mà thôi. Hơn nữa mang theo sát khí cũng không nhiều, suy đoán ban đầu của tôi chính là những con quỷ này đều không lợi hại!”
“Chị Tuyết, ý chị muốn nói bốn người chúng ta phải chiến đấu với một đám quỷ này. Ở đây e rằng có tới sáu mươi bảy mươi con quỷ! Chúng ta có thể là đối thủ của bọn chúng không?” Từ Lâm Tĩnh kinh ngạc lên tiếng.
Dương Tuyết cũng rất nghiêm túc gật đầu nói: “Bên kia có rất nhiều quỷ, nhưng đa số đều là du hồn dã quỷ xung quanh đây mà thôi. Nếu chúng ta tiết lộ danh tính là người trừ tà, nếu thật đánh nhau thì những du hồn dã quỷ này chạy còn không kịp!”
“Dương Tuyết nói đúng, bốn người chúng ta là đủ rồi!” Lão Phong cũng đồng ý.