Minh Hôn - 1130
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:24:53
Lượt xem: 24
Tôi lộ ra một tia cười khổ: “Xem rồi, bây giờ sắp trở về! Nhưng mà tôi với lão không có phát hiện được gì cả! Ngoại trừ có rất nhiều ngôi mộ thì không cảm nhận được một chút sát khí nào cả.
Dương Tuyết thấy tôi và lão Phong không có thu hoạch gì, không khỏi thở dài.
Nói hai chúng tôi tìm không ra manh mối thì nhanh trở về, liền ở trong phòng chờ.
Tuy rằng biện pháp có hơi ngốc một chút, nhưng chỉ cần trông coi Tiểu Lan, nhất định có thể bắt được tên kia.
Tôi “ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại.
Sau đó tôi cùng lão Phong trực tiếp trở về nhà Tiểu Lan, mà tình huống của Tiểu Lan vẫn không được tốt lắm.
Đặc biệt là khi thời gian trôi qua, trời dần tối thì cô ấy có vẻ cực kỳ lo lắng.
Mà mọi người cũng đồng loạt thảo luận và phân chia công việc cho từng người một.
Sắp xếp công việc xong cũng đến giờ cơm tối.
Mọi người gọi đồ ăn bên ngoài, sau đó liền yên lặng chờ quỷ tới cửa.
Bởi vì trạng thái tinh thần của Tiểu Lan rất kém, cũng không chịu nổi kích thích.
Sợ buổi tối con quỷ kia đến sẽ tạo thành một ít bóng ma tâm lý cho Tiểu Lan.
Vì vậy vào khoảng mười giờ tối, tôi đã nhờ lão Phong ghim châm để cô ấy ngủ.
Làm như vậy đối với cô ấy, đối với hành động kế tiếp của chúng tôi đều tốt.
Sau đó là sự chờ đợi rất dài.
Ở trong không gian yên tĩnh, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Thẳng đến mười hai giờ đêm, nên tới rồi...
Đám người chúng tôi cứ như vậy mà ngồi trong nhà, cũng không nói chuyện.
Tôi và lão Phong nhắm hai mắt lại, tựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng vào lúc này, một luồng âm khí như có như không bỗng nhiên truyền vào trong nhà.
Mà khi âm khí này vừa xuất hiện, tôi và lão Phong đều đồng thời mở mắt.
Ngay lập tức, chúng tôi đứng dậy khỏi ghế sofa.
“Đến rồi!” Tôi theo bản năng mở miệng nói.
Tôi vừa dứt lời, Tiểu Mạn đang ngồi ở một bên khác sắc mặt không khỏi kinh hãi, theo bản năng ôm chặt gối ôm vào trong ngực.
Hai người Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh trước tiên đã lấy ra bùa mở mắt.
Ở trong môn phái lớn của bọn họ, đã không giống như tôi và lão Phong dùng nước mắt trâu để mở mắt, mà là dùng “bùa mở mắt”.
Theo hai tiếng quát khẽ, hai người họ đã mở Thiên Nhãn.
Tôi và Lão Phong, lúc này vẫn còn lau nước mắt trâu.
Sau khi cảm giác lành lạnh qua đi, tầm nhìn ở phía trước cũng trở nên rõ ràng.
Nhưng ngay lúc mở mắt ra thì từng đợt tiếng trống nhạc dễ nghe đang không ngừng truyền vào từ bên ngoài hành lang.
Nghe được tiếng trống nhạc này, trong lòng mọi người không khỏi cả kinh.
Sau khi mở mắt chúng tôi mới nghe thấy âm thanh này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1130.html.]
Nói cách khác, người đang thổi khúc nhạc này khẳng định không phải người sống.
Ở phía sau cánh cửa này, có quỷ.
“Ban nhạc đều mời tới, xem ra người tới không ít. Mọi người cẩn thận một chút!” tôi vừa lên tiếng vừa rút ra thanh kiếm gỗ đào.
Đám người lão Phong và Dương Tuyết cũng lần lượt cầm lấy pháp khí của mình.
Chúng tôi cũng không vội lao ra ngoài, mà dự định ở trong phòng ôm cây đợi thỏ.
Một khi nam quỷ kia dám vào nhà, chúng tôi sẽ trực tiếp đóng cửa đánh chó, sau đó bắt lại.
Cách này cũng làm thương tổn của chúng tôi giảm xuống thấp nhất, cũng là cách an toàn nhất.
Bốn người chúng tôi sẵn sàng đón địch còn Tiểu Mạn thì ở trong góc phòng khẩn trương nhìn chằm chằm chúng tôi.
Ngay sau đó, chỉ nghe từng đợt tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên “thùng thùng thùng”...
Chúng tôi không trả lời lại mà chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm cửa phòng.
Sau khi tiếng gõ cửa vang lên ba lần, ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh của một người phụ nữ.
Giọng của người phụ nữ kia mang theo không khí vui mừng: “Ngày lành tháng tốt, chúng tôi xin mời phu nhân...”
Nghe được câu nói này, chúng tôi đều có chút khó hiểu.
Nhưng vẫn không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn nhau.
Thế nhưng, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Ngay sau khi âm thanh này vang lên không lâu, Tiểu Lan vốn đang ngủ trong phòng không hiểu sao lại bò dậy.
Sau đó giống như mất hồn, đứng thẳng người từng bước từng bước từ trong phòng đi ra.
“Tiểu Lan?” Tiểu Mạn phát hiện ra cô ấy trước tiên, vẻ mặt kinh ngạc.
Nghe được âm thanh này, chúng tôi cũng quay đầu nhìn sang.
Cũng vào lúc nhìn thấy Tiểu Lan, cô ấy đang đi về phía chúng tôi.
Nhưng đôi mắt của cô ấy đang nhắm lại, giống như đang mộng du.
“Cô ấy bị làm sao vậy?” Từ Lâm Tĩnh có chút khó hiểu.
“Không biết, mau ngăn cô ấy lại!” Tôi thấp giọng nói.
Nhưng vừa dứt lời, Dương Tuyết lại quát lên: “Đừng, đừng nhúc nhích. Thứ bên ngoài kia đang dẫn Tiểu Lan ra ngoài. Giống như câu hồn, nhưng không phải là câu hồn. Lúc này, nếu Tiểu Lan đột nhiên bị đánh thức, rất có thể hồn phách và tinh thần của cô ấy sẽ chịu thương tổn nhất định!”
“Vậy làm sao bây giờ?” Lão Phong lớn tiếng hỏi, nhất thời không quyết định được.
Dương Tuyết nhướng mày nói: “Chúng ta đi theo đến hang ổ của bọn chúng...”
*******
Bởi vì tình huống xảy ra bất ngờ nên chúng tôi phải tạm thời thay đổi kế hoạch.
Lúc này nghe Dương Tuyết nói như vậy, tôi liếc mắt nhìn những người khác.
Tất cả mọi người khẽ gật đầu, hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy.
Nếu không, làm tổn thương đến Tiểu Lan vậy thì mất nhiều hơn được.
Vì vậy sau khi đưa ra quyết định, chúng tôi nhanh chóng lùi lại.
Một lúc sau cánh cửa mở ra và chúng tôi cũng nhìn nó chăm chú.