Minh Hôn - 1129
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:24:38
Lượt xem: 23
Nhưng sau một hồi kiểm tra thì thấy trong phòng này bất cứ vật gì cũng đều không có loại tình huống này.
Sau khi đánh giá toàn bộ căn phòng từ trên xuống dưới một lần, chúng tôi định ra ngoài đi dạo một chút.
Nhìn bốn phía tiểu khu này xem có bãi chôn tập thể và mộ hoang hay không.
Nếu có, thì có thể có rất nhiều cô hồn dã quỷ.
Chỉ cần những thứ bẩn thỉu này còn tồn tại có lẽ trong lòng sẽ sinh ra ác niệm.
Thấy người sống có dương khí yếu, liền có thể quấn vào người.
Loại chuyện này cũng không hiếm thấy, có thể nói rất nhiều người đều là như vậy, không biết thế nào lại bị du hồn dã quỷ quấn lấy.
Sau đó, tôi và lão Phong rời khỏi nhà và chuẩn bị đi dạo ngoài tiểu khu.
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đều ở lại trong nhà.
Có các cô ấy ở đây, họ luôn có thể chú ý đến tình hình của Tiểu Lan.
Nếu có biến cố xảy ra cũng có thể kịp thời ứng phó.
Sau khi tôi và lão Phong ra khỏi tiểu khu, cũng không có mục đích gì chỉ đi loanh quanh khắp chỗ này.
Bởi vì xung quanh có rất nhiều tòa nhà mới xây, cho nên xung quanh cũng có rất nhiều công nhân xây dựng.
Lúc này cũng sắp đến giờ cơm, rất nhiều công nhân đều lục đục đi ra ngoài ăn cơm.
Đi tới đi lui, tôi đi tới trước cửa một công trường xây dựng.
Mà lúc này cuộc trò chuyện của hai công nhân xây dựng bỗng nhiên hấp dẫn tôi và lão Phong.
“Lão Trương, nghe nói anh rất dũng cảm!” Một công nhân đội mũ bảo hiểm đột nhiên mở miệng.
“Nói nhảm, từ lâu tôi đã có tiếng là to gan, ở thôn chúng tôi, tôi chính là người to gan nhất!”
Công nhân đội mũ bảo hiểm cười cười: “Nếu anh to gan, có dám đi đến ngọn núi nhỏ bên kia không?”
Nghe đến đó, tôi và lão Phong đã quay đầu nhìn một cái.
Cách đó khoảng hai ba dặm có một ngọn núi nhỏ.
“Ngọn núi đó làm sao? Có đáng sợ như khu mộ hoang ở sườn núi sau thôn chúng tôi không?” Người công nhân khỏe mạnh khinh thường, mở miệng nói.
Công nhân đội mũ bảo hiểm nói tiếp: “Có đáng sợ hay không tôi không biết, nhưng gần đây tôi đã nghe nhân viên ở ngọn núi bên kia nói, mỗi buổi tối vào lúc mười hai giờ đêm, bọn họ có thể nghe thấy tiếng kèn Sora và tiếng hát hí khúc.
“Hơn nữa tôi còn nghe nói, có một người công nhân đã nhìn thấy trong khu rừng của ngọn núi nhỏ kia, có một đội rước dâu đi ra, đám công nhân ở bên kia cũng suy đoán bên đó có cái ổ quỷ, có quỷ đang đang tổ chức hôn lễ...”
*****
Tôi và Lão Phong đang tìm kiếm mà không có manh mối gì, nhưng đúng lúc này lại nghe được những lời như vậy.
Trong lòng nhất thời chấn động, lộ ra một tia kinh ngạc.
Có người thực sự thấy được đội đón dâu, hơn nữa, đêm hôm khuya khoắt còn có tiếng hát hí khúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1129.html.]
Điều này nhất định thu hút sự chú ý của mọi người, nơi hoang vu hẻo lánh sao có thể có tiếng hát hí khúc được?
Cho nên nơi mà hai người công nhân xây dựng này nói rất đáng để đi tìm tòi nghiên cứu một chút.
Mà lúc này hai người công nhân kia đã đi xa.
Tôi nhìn bọn họ rời đi, sau đó mở miệng nói với lão Phong: “Lão Phong, chỗ mà bọn họ vừa nói tôi cảm thấy cần phải đi xem một chút!”
Lão Phong cũng trực tiếp gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Chuyện quan trọng trước mắt, sau khi tôi và lão Phong thống nhất ý kiến liền trực tiếp đi về phía sườn núi nhỏ cách đó không xa.
Sườn núi nhỏ kia cũng không lớn, chiếm diện tích cũng không nhiều.
Xung quanh nó là những tòa nhà đang được xây dựng.
Nơi chúng tôi muốn đến đang được quy hoạch thành công viên thành phố.
Bởi vì khoảng cách cũng không xa, cho nên không bao lâu thì tôi cùng lão Phong đã đi tới dưới sườn núi nhỏ.
Mà bên ngoài sườn núi đã bị máy xúc đào xới vô cùng lầy lội.
Hai chúng tôi bước từng bước đi về phía trước, rất nhanh liền tiến vào trong khu rừng.
Nhưng khi vừa đi vào thì tôi và lão Phong đã ngửi thấy mùi giấy cháy khét rất nồng nặc.
Không chỉ vậy, nhìn xung quanh. Trong núi có rất nhiều ngôi mộ.
Có một số đã khá lâu năm, mấy ngôi mộ này đều đã sụp đổ.
Có một số ngôi mộ còn treo cờ chiêu hồn.
Tôi và lão Phong đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh: “Mẹ ơi, nơi này vậy mà có nhiều ngôi mộ như vậy!”
Tôi vô thức mở miệng nói, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Càng đi vào trong, chúng tôi càng cảm thấy lạnh lẽo.
Nói rõ ra là nơi này có âm khí vô cùng nặng, nhưng ngoại trừ âm khí, hai chúng tôi cũng không cảm giác được có tồn tại sát khí.
Sườn núi không lớn, hai chúng tôi gần như đi khắp nơi cũng không phát hiện ra nơi nào quá đặc biệt.
Chỉ khi đi đến đỉnh núi, tôi mới thấy một vài hình giấy trắng bị hư hỏng.
Nhưng thứ này xuất hiện ở trên sườn mộ, cũng không phải là chuyện gì đang ngạc nhiên.
Cho nên, tôi và lão Phong căn bản không để ý tới.
Sau khi rời khỏi sườn núi, Dương Tuyết đã gọi điện thoại cho tôi.
Hỏi hai chúng tôi tìm kiếm ở bên ngoài như thế nào rồi, hiện tại đang ở chỗ nào.
Nghe Dương Tuyết hỏi, tôi lập tức kể lại cho cô ấy nghe những gì tôi và lão Phong nghe được từ lời của hai công nhân xây dựng kia.
Dương Tuyết nghe xong, cũng có chút kinh ngạc.
Nếu có người đang thảo luận chuyện này, vậy chứng tỏ chuyện này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Dương Tuyết cũng khẩn trương nói: “Vậy các anh còn không đi xem, có thể con quỷ kia chính là từ nơi đó tới.”