Minh Hôn - 1115
Cập nhật lúc: 2024-08-01 19:35:26
Lượt xem: 25
Không cách nào biết nó biểu thị cái gì! Còn nữa, vì sao anh lại mơ thấy cảnh một cô gái nhảy cầu, tình cảnh mà trước đó tôi đã trải qua, không mưu mà hợp.
Nếu cái trước là thật, như vậy giấc mộng này của anh khẳng định cũng biểu thị cái gì đó. Nhưng về phần là gì thì tôi không nói rõ được...”
Thượng Quan Thư cũng cảm thấy tiếc, dù sao thì ai cũng có thể mơ.
Hơn nữa chuyện này cũng rất mơ hồ, còn mơ hồ hơn cả bói toán, không ai có thể giải thích rõ ràng được.
Bởi vì trong giấc mơ bao trùm nhiều khía cạnh cho nên mơ thấy cái gì cũng có thể có khả năng xảy ra.
Hoặc là liên quan mật thiết đến mình, hoặc là lĩnh vực mình chưa bao giờ đặt chân tới.
Tôi thở dài, tỏ vẻ có chút tiếc nuối.
Nhưng Thượng Quan Thư lại nói với tôi: “Trong thiên hạ này có một số cao nhân thông hiểu bát quái.”
Nếu sau này gặp được, có thể xin đoán một quẻ, có lẽ sẽ có cơ hội đoán ra một ít!”
“Ồ? Trên đời này có người nào cao siêu đến vậy sao?” Tôi hỏi.
Thượng Quan Thư chần chừ một chút, lập tức mở miệng trả lời: “Nếu như nói đến bói toán, thì phải nói đến Lương Văn Sinh - Thiên Cơ Tử đương thời.”
“Thiên Cơ Tử, Lương Văn Sinh?" Tôi theo bản năng mở miệng nói, cái danh “Thiên Cơ Tử” này, tôi đã nghe qua không ít.
Bình thường xem phim truyền hình cổ trang hoặc thứ gì đó tương tự, thỉnh thoảng sẽ nghe nhắc đến một cái tên như vậy.
Nhưng trong cuộc sống hiện thực, đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe nói đến tên gọi “Thiên Cơ Tử”.
Thượng Quan Thư gật đầu: “Người đàn ông này trạc tuổi với anh, kế thừa thuật Thiên Mệnh, thông hiểu văn vương cổ quẻ giống như Lương Văn Sinh. Tính toán không chút sai lệch, vô cùng lợi hại!”
Nghe đến đây tôi không khỏi hít một hơi thật sâu.
Trong mắt tôi, bất kể là Chu Dịch hay là Bát Quái, đều là huyền thuật phi thường khó nhập môn.
Nghĩ đến việc đạt tới đại thành, nếu không nghiên cứu hằng chục năm thì chắc chắn sẽ không đạt tới một trình độ nhất định.
Nhưng Thượng Quan Thư lại nói, cái người được gọi là Thiên Cơ Tử lại xấp xỉ bằng tuổi với tôi.
Mẹ nó, người này hẳn cũng có chút lợi hại, nên mới được gán cho cái danh “Thiên Cơ Tử”.
Thậm chí Thượng Quan Thư cũng biết đến, xem ra người này có danh tiếng không nhỏ trong Đạo môn, hơn nữa còn có chân tài thực học.
Tuổi còn trẻ mà đã có đạo hạnh như vậy, có thể thấy được người này rất lợi hại.
E rằng người này từ khi sinh ra đã biết bói toán rồi.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói ra.
Chỉ là vào lúc này yên lặng ghi nhớ tên “Thiên Cơ Tử” Lương Văn Sinh kia.
Hy vọng ngày sau có cơ hội gặp được, có thể xin bói một quẻ.
Sau đó, tôi và Thượng Quan Thư cũng hàn huyên rất nhiều.
Thẳng đến khi trời sắp sáng, Thượng Quan Thư mới ẩn thân, nói mười giờ tối lại đến tìm tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1115.html.]
Tôi vui vẻ gật gật đầu, nhìn Thượng Quan Thư biến mất sau đó ngồi một mình ở đó.
Mà trải nghiệm đêm nay, có phẫn nộ còn thêm chút tiếc nuối, đồng thời cũng có chút thu hoạch nhỏ.
Nhật Nguyệt Thần Giáo đã ngóc đầu trở lại, cũng xuất hiện trong thành phố.
Trắng trợn hơn đó là bọn chúng còn ngụy trang trở thành công ty khoa học kỹ thuật, xuất hiện trực tiếp ngay trong khu đô thị.
Hơn nữa đáng hận nhất chính là, không thể đuổi cùng g.i.ế.c tận bọn chúng, đúng là đáng tiếc.
Nhưng hơn hết vẫn là không thể cứu được Độc đạo trưởng.
Ngoài những điều này, tôi còn hiểu rõ hơn nhiều khía cạnh về Thượng Quan Thư.
Có thể từ quá khứ của cô ấy thấy được cô ấy là một cô gái vô cùng coi trọng tình nghĩa, nhưng cũng nhẹ dạ.
Đồng thời, tôi cũng có chút ngưỡng mộ đối với người đàn ông tên “Trần Phong” kia.
Có một “tiền nhiệm” như vậy, có lẽ áp lực sau này của tôi sẽ lớn hơn, nhưng tôi tin tưởng tình yêu của mình đối với Thượng Quan Thư, có lẽ cũng không kém người đó là bao.
Tôi đang miên man suy nghĩ thì các bác sĩ đã đến làm việc.
Bệnh viện lại trở nên “bận rộn”.
Người đến người đi, các bác sĩ lại đến chẩn đoán cho sư phụ một chút.
Vẫn là vấn đề cũ, tình hình không mấy lạc quan và phải tiếp tục nằm viện quan sát.
Bởi vì tình huống của sư phụ rất tệ nên tôi chỉ có thể tiếp tục ở bệnh viện trông coi.
Đến tám giờ tối ngày hôm sau, thật sự là chịu không nổi nữa nên tôi mới vô thức tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.
Nhưng vừa chợp mắt trong chốc lát liền nghe được một tiếng gào thét “A”, một trận yêu khí bỗng nhiên xuất hiện.
Không đợi tôi mở mắt ra đã cảm thấy tay của mình đã bị người khác bắt lấy.
Sau đó nghe được một âm thanh đau khổ truyền đến: “Giết, giết, mau g.i.ế.c tôi...”
*******
Đột nhiên xuất hiện biến cố khiến tôi nhất thời có chút bối rối.
Nhưng khi mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì toàn thân tôi đã lạnh buốt.
Bởi vì tôi bất ngờ phát hiện cơ thể của sư phụ, lúc này đang co giật rất dữ dội.
Không chỉ có thế, trong cơ thể còn đang phát sinh biến dị.
Từng trận yêu khí phát ra từ cơ thể của sư phụ.
Lúc trước ông ấy vốn đã trúng yêu khí một lần, bây giờ xem như là lần thứ hai.
Cho nên yêu độc đã tiến hóa với tốc độ nhanh hơn khiến tôi có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Trên da của sư phụ đang không ngừng mọc ra từng cọng lông thú dày đặc.
Hơn nữa khuôn mặt của ông ấy lúc này cũng không ngừng vặn vẹo.