Minh Hôn - 1102
Cập nhật lúc: 2024-07-31 18:56:18
Lượt xem: 8
Tôi nhanh chóng tóm lấy đầu gã, dùng sức vặn một cái.
Tiếng “Răng rắc” vang lên, trực tiếp bẻ gãy cổ của tên dị hợm này, gã c.h.ế.t tươi tại chỗ.
Tuy nhiên, trên bả vai tôi lại bị cắn ra mấy cái lỗ máu.
Chẳng mấy chốc, m.á.u tươi nhuộm đỏ áo tôi, nhưng tôi không để ý đến điều đó và tiếp tục chiến đấu với đám yêu đồ kia.
Lúc này, ngay cả Phong ca cũng đã bị lão Phong triệu hoán tới, anh ta cũng đã gia nhập vào hàng ngũ chiến đấu của chúng tôi.
Khung cảnh trước mắt tôi chỉ là có tiếng kêu la và m.á.u tươi, mùi m.á.u nồng nặc phảng phất trong không khí.
Trên mặt đất trở nên lầy lội, lại thêm một đám yêu đồ của Tà Giáo Nhật Nguyệt xuất hiện.
Tất cả chúng tôi cũng dần dần kiệt sức.
Mà trong số mấy người ít ỏi chúng tôi, người mạnh nhất ngoại trừ Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi thì không còn ai khác.
Hai vị Hồ tiên này bình thường chỉ ở trong núi, giờ đã bộc phát tất cả khả năng tấn công của mình.
Họ vô cùng hung hãn, chỉ vung một vuốt lên thì tất cả những yêu đồ bình thường đều không ngăn cản được.
Phần lớn đám yêu đồ đều bị Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi g.i.ế.c chết.
Tuy nhiên, ngay cả khi như vậy…
Lăng Thiên và Thánh Tôn có cái đầu báo kia đều đứng từ xa quan sát, lúc này bọn họ không hề có ý định tham chiến.
Hai kẻ đó chỉ lẳng lặng đứng nhìn chúng tôi chiến đấu với đám yêu đồ, cũng không biết trong lòng bọn chúng đang nghĩ gì.
Bọn chúng đang muốn tiêu hao sức lực của chúng tôi sao? Hay là đang có âm mưu thầm kín gì đó?
Khóe mắt tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía Lăng Thiên, phát hiện ra vẻ mặt của hai tên yêu đạo này vẫn chưa từng thay đổi một chút nào.
Như thể tất cả những điều này đều nằm trong tầm kiểm soát của bọn họ.
Trận chiến kéo dài khoảng mười phút và tình hình lại lâm vào bế tắc.
Mấy người chúng tôi bị buộc phải tập hợp lại một chỗ, mà mấy chục tên yêu đồ và tên đệ tử lợi hại của Tà Giáo Nhật Nguyệt kia lại biến thành yêu quái bậc ba.
Bọn chúng bao vây chúng tôi, chúng tôi phòng thủ, bọn chúng tấn công.
Không ai có thể làm gì được ai, nhưng trong lòng chúng tôi đều có một chút sợ hãi.
Đó chính là vì Lăng Thiên và Nhật Nguyệt Thánh Tôn kia chưa hề ra tay, thực lực của hai tên kia rất mạnh.
Cho dù có Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi ở đây, nhưng nhìn tình hình hiện tại, bọn họ cũng chưa chắc có thể chống đỡ nổi.
Trước đây, bởi vì chúng tôi đã đánh giá thấp sức mạnh tổng lực ở nơi này.
Tôi thực sự không ngờ rằng ở đây sẽ có những tên yêu đồ và đệ tử của tà giáo sở hữu sức mạnh ngang hàng với Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi, mà số lượng còn không hề ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1102.html.]
Hiện tại xem ra, chúng tôi chỉ có thể tiếp tục kiên trì, chờ Thượng Quan Thư đuổi tới.
Trước khi tôi đến đây, Thượng Quan Thư từng nói cô ấy nhất định sẽ tìm được tôi.
Chờ tới khi Thượng Quan Thư đến đây, chúng tôi nhất định có thể chuyển bại thành thắng.
Trong lòng tôi còn đang mải tính toán, nhưng ngay lúc này, một tên yêu đồ hấp tấp chạy từ bên ngoài vào.
Gã đi vòng qua nơi chúng tôi đang chiến đấu, đi đến trước mắt Lăng Thiên.
Đầu tiên gã cúi đầu chào, sau đó nói gì đó với Lăng Thiên.
Lăng Thiên nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi, lộ ra một tia vui mừng, rồi còn liên tục gật đầu.
Sau khi tên yêu đồ kia báo cáo xong, gã nhanh chóng lui ra ngoài.
Lăng Thiên thì thầm vài câu gì đó với tên yêu đạo đầu báo, rồi ngáp một cái, chậm rãi tiến về phía “chiến trường” của chúng tôi.
Cuối cùng, anh ta nói với những kẻ đang vây quanh chúng tôi: “Chỉ với chút bản lĩnh này của các người, còn dám tới chỗ chúng tôi gây sự sao, thật là không biết sống c.h.ế.t là gì.
Kim Đường chủ, chuyện tiếp theo tôi giao lại cho ông đấy.”
Lăng Thiên vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên có yên khí lớn mạnh bỗng nhiên đáp lại lời anh ta: “Tuân lệnh Lăng đại nhân, tôi sẽ không để một ai trong số đám người này có thể chạy ra ngoài!”
“Ừ! Ông cứ nhìn tình hình mà làm việc!” Lăng Thiên tiếp tục trả lời.
Sau đó, anh ta cứ vậy mà phớt lời chúng tôi, quay đầu rồi rời đi một cách phóng khoáng.
Tên yêu đạo đầu báo cầm quyền trượng màu đen chỉ để lại một nụ cười khó hiểu, sau đó cũng cất bước theo sau Lăng Thiên, rời khỏi nơi này.
Vì sao bọn chúng lại không gia nhập vào trận chiến này, trực tiếp tóm gọn cả đám chúng tôi?
Bọn chúng tự tin với tên yêu đồ kia như vậy sao?
Hay là nói, đối với những nhân vật nhỏ bé như chúng tôi, căn bản không đáng để tên Lăng Thiên kia để vào mắt?
Tôi không có cách nào biết được trong lòng tên kia đang nghĩ gì, nhưng tôi lại có một cảm giác, rằng chúng tôi đang bị khinh thường.
********
Sau khi Lăng Thiên và Nhật Nguyệt Thánh Tôn rời đi, chúng tôi vẫn tiếp tục chiến đấu quyết liệt.
Nhưng trận chiến mới bắt đầu được mấy phút, cái tên được gọi là Kim Đường chủ kia lại đột nhiên gầm lên: Đừng tiếp tục dây dưa với mấy tên côn trùng này nữa, hãy dốc hết toàn lực, tiêu diệt bọn chúng!”
Nói xong, tên Kim Đường chủ kia là người đầu tiên có biến hóa.
Toàn thân gã chấn động, một luồng yêu khí không ngừng tràn ra ngoài.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy trên người tên kia không ngừng mọc ra lông tóc.
Đầu và cơ thể của của gã cũng lập tức biến đổi ngay trong lúc này.