Minh Hôn - 1090
Cập nhật lúc: 2024-07-31 10:57:29
Lượt xem: 29
Nhìn thấy vậy, khóe miệng của tôi hơi cong lên, để lộ một nụ cười nhạt.
Chỉ với mấy thứ này, mà cũng muốn để tôi ngồi xe lăn suốt quãng đời còn lại sao?
Tôi hừ lạnh một tiếng, mở đan điền ra, nhanh chóng vận hành Đạo Khí trong người.
Đột nhiên, tu vi của Đạo sư hiện ra, một luồng khí tức kỳ lạ bắt đầu bao trùm hơn mấy chục người ở đây.
Đương nhiên, bọn họ sẽ không thể cảm nhận được cái gì gọi là Đạo Khí.
Bọn chúng chỉ cảm thấy bỗng nhiên xuất hiện một loại cảm giác áp bức không thể giải thích được, nhưng thực tế lại không có hề gây ra thương tổn gì cả.
Bởi vậy, những người này căn bản không dừng bước chân lại, vẫn nhào về phía tôi như cũ.
Trong đó một người đàn ông cao lớn gầm lên một tiếng.
Người nọ giơ gậy chơi gôn lên, trực tiếp đánh thẳng về phía đầu của tôi.
Thấy vậy, tôi lập tức cúi đầu xuống, nện một quyền lên bụng của đối phương.
Chỉ nghe được một tiếng “Ah”, thanh niên cao to đô con cao chừng 1m9 kia lập tức ngã khuỵu trên mặt đất.
Sắc mặt của gã ta đỏ lên, ôm bụng ho khan, dĩ nhiên là đau đớn vô cùng, gã ta đã mất đi khả năng chiến đấu.
Sau một cú đấm, tôi không dừng lại mà bắt đầu ra tay với những tên còn lại.
Sau khi tôi vận chuyển Đạo Khí, thân thể đã nhanh nhẹn hơn rất nhiều lần.
Thời điểm những người này vừa hành động, tôi đã xác định được quỹ đạo tấn công của bọn chúng.
Tôi sử dụng cả tay cả chân, liên tục tấn công.
Ở trong mắt bọn chúng, tôi chẳng khác nào một con cá chạch, căn bản là chúng không thể nào bắt được tôi.
Hơn nữa tôi còn ra tay rất nặng, những tên trong phạm vi tấn công của tôi đều bị “ăn” một đ.ấ.m hoặc “hưởng” một đá.
Đám người kia không phải ngã trên mặt đất kêu la thảm thiết liên tục, thì đá bị đánh đến hôn mê bất tỉnh.
Trong vòng chưa đầy hai phút, trong số mấy chục người, đã có tám người nằm xuống.
Có bảy hoặc tám người khác nhìn thấy cảnh này thì bị dọa sợ gào rống lên.
Thế nào còn đánh đ.ấ.m như thế nào? Chỉ cần đối mặt với tôi là có thể bị “ăn” ngay một đ.ấ.m rồi.
Ai đi lên trước thì kẻ đó c.h.ế.t trước, những người này chỉ được cái miệng mắng chửi người khác là giỏi, chứ không phải mấy người xấu g.i.ế.c người không chớp mắt.
Loại người g.i.ế.c người không chớp mắt tôi đã từng gặp rất nhiều, bọn chúng đều dính đầy m.á.u me và vô cùng hung hãn.
Lúc này, không ai đánh lại được tôi, tất cả bọn chúng để lúng túng.
Nhưng không một ai dám tiến lên, thấy tôi đảo mắt một cái, cả lũ đều lùi hết lại về sau.
Thanh niên cầm đều tên là Trương Long kia, lúc này cũng nhìn tôi đến trợn tròn cả mắt.
Gã đã biết tôi rất lợi hại, nếu không lúc ấy ở trong hầm gửi xe, tôi đã không thể lấy một địch năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/minh-hon/1090.html.]
Nhưng gã không ngờ tôi lại mạnh mẽ đến vậy, tám người trong số bọn chúng đã bị tôi hạ gục hoàn toàn rồi.
Hơn nữa, năm trong số tám tên đang nằm gục dưới đất kia còn là dân tập thể hình lâu năm, cơ bắp cuồn cuộn, thậm chí còn có một tên là võ sư Taekwondo đai đen cấp ba.
Với đội hình như thế này, gã nghĩ nếu đến đối phó với tôi thì chỉ mất vài phút là có thể lấy lại vị thế.
Nhưng kết quả thì sao? Không ai ngờ rằng tình hình không những không diễn ra như mọi người tưởng tượng, mà ngược lại còn bị tôi hạ gục hết.
Những tên còn lại đã bị tôi dọa đến mức không dám hành động gì.
Trong mắt bọn chúng đều lộ ra vẻ hoảng sợ, có chút không thể tin nổi.
Làm sao một người bình thường có thể mạnh như vậy, chẳng nhẽ đây là bộ đội đặc chủng vừa xuất ngũ hay sao?
Hoặc là một nhà vô địch Tán thủ nào đó? Nếu không sao một người bình thường lại lợi hại như vậy được?
Những người này mải nghĩ trong lòng nghĩ, trong lúc nhất thời không thể nói được gì.
Tôi nhìn biểu cảm kinh ngạc của bọn chúng, không khỏi cười lạnh.
Tôi vỗ nhẹ lớp bụi trên người, rồi nói với thanh niên cầm đầu: “Chúng mày chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Đừng đứng ngây ra đó nữa, cả đám cùng xông lên luôn đi, vừa lúc để tao xử luôn một thể, cũng giúp chúng mày phát triển trí nhớ luôn!”
******
Nói xong, tôi liền bước về phía trước.
Những người này nhìn thấy tôi tiến lên trước, trong lòng đều giật thót, vô thức lúc hết về phía sau.
Còn người được gọi là “anh Trương” kia lại liếc trái liếc phải một hồi, “Đầu, Đầu To, không phải mày muốn dùng một gậy đập cho nó nát xương hay sao? Mày lên đi!”
“A! A! Anh Trương, em, em đột nhiên đau bụng rồi.”
“Đau bụng con mẹ nhà mày!”
“Còn cả mấy thằng kia nữa, xông lên!” Trương Long tiếp tục mở miệng.
“Em, em bị tiêu chảy, muốn đi WC.”
“Đúng vậy, em cũng tiêu chảy!”
“Anh Trương, vợ em hình như sắp sinh rồi, em đi trước…”
“…”
Trương Long không nói nên lời, thế này cón đánh đ.ấ.m con khỉ gì nữa.
Mấy tên nhãi ranh này rõ ràng đến đây để thu thập đầu người cơ mà.
Nếu đánh thắng được thì còn dễ nói, chứ nếu không thắng, thì cả đám sẽ bị đánh đến no đòn.
Thấy tôi không ngừng bước đến gần hơn, tất cả bọn chúng đều hít vội một ngụm khí lạnh.
Có vài tên đã quay đầu bỏ chạy, trực tiếp bỏ lại Trương Long.
Trương Long không có cách nào khác, chỉ đành nhấc gậy bóng chày lên: “Đừng, đừng tới đây! Đánh người là phạm pháp, tao, tao sẽ báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát ư, đến lúc đó mày còn báo nổi à?” Tôi lạnh lùng nói.