“Ầm” một tiếng, nắp quan tài đậy vào.
Tôi và chị cả nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ biết ôm nhau thật chặt.
Những người này không làm gì chúng tôi.
Thay vào đó, họ nâng bà nội tôi đi suốt chặng đường.
Lăng mộ Ngũ Thọ ban đầu được xếp thành một hàng.
Cuối cùng họ dừng lại ở phía ngoài cùng bên phải, đó cũng là vị trí cuối cùng của hàng này.
Cha và bác trai tôi vẫn nâng bà nội tôi trên cao.
Những người khác dùng tay đào đất.
Không giống bàn tay con người, chúng giống những chiếc cào sắt hơn.
Nhoáng một cái, một cái hố sâu xuất hiện.
Giờ thì tôi hiểu ra rồi.
Đây có phải nguyện vọng của chủ nhân năm ngôi mộ này không?
Họ thu nhận bà nội tôi, biến bà thành người thứ sáu.
Cảnh tượng tiếp theo khiến tôi khó hiểu.
Huyệt đào xong rồi, tại sao họ vẫn giữ bà nội tôi lại mà không chuyển sang bước tiếp theo?
Thật là kỳ dị.
Dường như họ đang chờ đợi điều gì đó.
Nhưng sau khi ngẫm nghĩ, tôi hiểu ra rồi!
21.
Bấy giờ, mắt và miệng của bà nội tôi đã bị khâu lại.
Vẫn còn xác của một con ch.ó nhồi trong bụng bà.
Đó là một sự phỉ báng!
Tôi tức giận, nghiến răng nghiến lợi vội vàng chạy tới.
Tôi kéo mạnh vài lần, xé toạc những mũi khâu màu đen trên mắt và miệng của bà nội tôi.
Bà tôi cuối cùng cũng trở lại với dáng vẻ trước khi qua đời.
Sau đó, tôi nhìn chằm chằm vào bụng của bà.
Bụng dưới mở phanh ra, phần lớn thân chó bị nhét vào bên trong nhưng đuôi và hai chân sau của con ch.ó này lại lộ ra ngoài.
Kì lạ thật!
Nghĩ kỹ lại, con ch.ó này đã chet từ lâu rồi nhưng đến giờ vẫn chưa hề có dấu hiệu thối rữa.
Tôi nói trong lòng:
[Ngài thái tử, ngài thái tử, hừ!]
Đúng là đồ chó khốn nạn!
“Mày ra ngoài cho tao.”
Tôi hét lên, nắm lấy hai chân sau của nó.
Nó giống như đang đọ sức với tôi vậy.
Tôi càng kéo xác con ch.ó này ra thì nó càng muốn chui sâu vào, móng vuốt của hai cái chân đột nhiên thay đổi.
Nó trở nên rất sắc bén.
Tôi suýt thì bị cứa vào tay:
“Chị cả, chị cả!”
Tôi hét lên.
Chị cả lắc đầu thật mạnh, không dám đi tới.
“Sợ! Sợ!”
Chị ấy kêu gào.
Tôi tức giận chỉ vào xác con chó:
“Lẽ nào chị muốn để bà nội phải khổ suốt quãng đời còn lại sao?”
“Hãy nhớ về những gì bà đã làm cho chúng ta khi bà còn sống!”
Tôi lớn tiếng nhắc nhở.
Tôi thậm chí còn tận tình chỉ ra từng việc mà bà nội đã làm cho chúng tôi.
Biểu cảm của chị cả thay đổi liên tục.
Đầu tiên là do dự, sau đó là ngẩn ngơ.
Sau cùng, chị ấy cũng bất chấp tất cả, lao đến giúp tôi.
Mặc dù chị cả mắc bệnh về não, lúc nào cũng ngốc nghếch ngờ nghệch, nhưng một khi tức lên sẽ cực kì đáng sợ.
Chị cả gầm lên như điên, “ah” “ah” không ngừng, nắm chặt lấy đuôi chó mà không cần sự trợ giúp của tôi.
Vì thường phải làm công việc nặng nhọc nên sức của chị rất lớn.
Xác con ch.ó lập tức bị kéo ra ngoài.
Cả người nó ướt sũng, bộ lông được chăm sóc rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/minh-hon-voi-cho/chuong-9-full.html.]
Chị cả hoàn toàn điên rồi.
Chị ấy nắm lấy đuôi chó, đập cả con ch.ó xuống đất hết lần này đến lần khác.
“Hư! Mày thật hư! Tao đánh chet mày!”
Nghe những lời chị nói mà tôi tưởng mình nghe lầm.
Trong mơ hồ, dường như xác con ch.ó phát ra tiếng rên rỉ.
Sau vài lần như thế, cơ thể của nó rách toạc.
Chân và các bộ phận của xác chó văng vãi khắp nơi.
Sau đó, sắc mặt của bà nội tôi trở nên hiền từ hơn rất nhiều.
Đám xác sống kia cuối cùng cũng có động tĩnh tiếp theo.
Chúng từ từ đặt bà nội tôi vào trong huyệt…
22.
Mãi đến khi trời sáng, tôi và chị cả vội vã xuống núi.
Lần đưa tang này chỉ còn hai chúng tôi trở về.
Sau đó, một vài sự kiện lớn đã xảy ra trong làng.
Đầu tiên là về chị cả của tôi.
Cô gái luôn ngốc nghếch đột nhiên tỉnh táo trở lại, đầu óc trở nên cực kỳ thông minh.
Dân làng vô cùng kinh ngạc.
Về phần đội ngũ đưa tang, tất cả bọn họ được phân loại vào diện mất tích.
Bởi vì kể từ đêm đưa tang đến nay, họ đều sống không thấy người, chet không thấy xác.
Vài ngày sau, vào một đêm giông bão, khi trời đổ mưa, dân làng phát hiện ra một chiếc quan tài bị cuốn trôi xuống từ ngọn núi phía sau.
Mọi người dũng cảm mở quan tài ra nhìn.
Có ba xác chet bị nhét bên trong.
Hai người một chó.
Chỉ có ba cái xác nhưng mùi hôi thối vẫn tràn ngập trong không khí.
Một năm sau, hầm mỏ bỏ hoang được tiếp quản bởi một chủ sở hữu mới.
Bởi vì ông ấy đeo kính nên tất cả chúng tôi đều gọi ông ấy là chú Kính.
Ông ấy hoàn toàn trái ngược với ông chủ hầm mỏ ban đầu.
Ông luôn coi người dân trong làng là cơm áo gạo tiền của mình.
“Không có mọi người ở đây thì ai làm việc trong hầm mỏ.”
“Làm thế nào mà tôi kiếm tiền được chứ, có đúng không?”
Sau đó, cuộc sống của làng chúng tôi ngày một khấm khá hơn.
Có một lần gặp phải ma, ông ấy còn đặc biệt yêu cầu tôi và chị cả cùng ông lên ngọn núi phía sau để thờ cúng.
Chúng tôi lên đến đỉnh núi.
Trước những ngôi mộ này, chú Kính thành kính cúi đầu lạy:
“Đây là phước lành cho làng.”
“Chú chỉ là một ông chủ nhỏ, đây là vận may của chú khi có thể tận hưởng loại phước lành này.”
Ông ấy cười, nói chuyện với hai chúng tôi.
Sau đó, dường như ông ấy nhớ ra điều gì đó:
“Chú nghe nói, chỗ này ban đầu là lăng mộ Ngũ Thọ. Về sau mới trở thành Lục Thọ.”
“Chắc chắn phải có câu chuyện gì trong đó. Hai đứa có thể kể cho chú nghe được không?”
Tôi và chị cả nhìn nhau cười.
Thật ra, bây giờ hai chúng tôi đều đang làm việc ở hầm mỏ, thậm chí còn được chú Kính cất nhắc, muốn để chúng tôi trở thành trợ thủ của ông ấy.
Trước những thắc mắc từ lãnh đạo, tôi chỉ ngầm nhắc nhở:
“Chú, chính xác thì có sáu ngôi mộ, nhưng lại chôn cất bảy người.”
"Ồ?"
Nghe thế, ông ấy càng kinh ngạc.
Sau đó, tôi chỉ nhìn vào những ngôi mộ mà không giải thích thêm.
Bởi vì, chỉ có tôi mới có thể nhìn rõ.
Tất cả chủ nhân của những ngôi mộ này xuất hiện trước mắt tôi.
Họ mỉm cười đôn hậu với chúng tôi.
Có năm cụ ông Ngũ Thọ tinh.
Trước ngôi mộ cuối cùng, ông nội và bà nội tôi ngồi cạnh nhau.
Dường như họ đều rất vui vẻ.
Tôi tin rằng, ngôi làng của chúng tôi sẽ ngày một tốt hơn.
Nếu như tất cả đều tốt, vậy thì không phải quá tuyệt hay sao!
-Hết-