Minh Hôn Với Chó - Chương 7

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-20 18:36:52
Lượt xem: 431

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

17.

Tôi chỉ nhớ, thời điểm khởi hành, tuy đoàn đưa tang không đến mức tràn đầy năng lượng nhưng ít ra vẫn có sức lực.

Thế mà bây giờ ai nấy mệt bở hơi tai, giống như những con tôm mềm oặt.

“Đừng để rơi quan tài, chịu đựng thêm chút nữa. Chúng ta sẽ ra khỏi đây sớm thôi.”

Lão đạo sĩ cố gắng cổ vũ mọi người, tiếp thêm sức lực.

Ông chủ hầm mỏ mặt mũi tái nhợt, mệt phờ râu trê nhưng vẫn tiếp lời:

“Ai có thể chịu được thì khi trở về, tao sẽ tăng lương cho người đó.”

Nếu là ngày thường, có lẽ câu nói này còn có tác dụng.

Thế nhưng trong thời điểm đưa tang này, thật sự có chút kiêng kỵ.

Đừng để rơi quan tài trên đường đi, nếu không quan tài chỉ có thể chôn cất ngay tại vị trí bị rơi.

Cha và bác trai tôi đều là con cáo già trong làng, sao họ lại không hiểu đạo lý này chứ?

Cuối cùng, họ lực bất tòng tâm, tôi nghe thấy “ầm” một tiếng, quan tài đập mạnh xuống đất.

Những người khiêng quan tài thở hổn hển, mệt rã rời, kẻ nằm người ngồi.

Lão đạo sĩ gần như chet lặng.

Âm thanh này giống như một tín hiệu.

Trong khu chợ ma, những người bán hàng rong ban đầu ngoảnh mặt làm ngơ, bấy giờ bắt đầu cử động.

Trên mặt họ nở nụ cười, kéo đến như ong vỡ tổ.

18.

“Mới ra khỏi lò đây. Nếm thử đi!”

Có người giơ một chiếc quẩy lên cao.

“Những viên thịt này vừa thơm vừa ngon đây!”

Một chị gái cầm theo cái bát to bốc hơi nghi ngút, có người bán quần áo khua tay múa chân giới thiệu mặt hàng, muốn mọi người mặc thử chúng.

Mùi thơm của những món ăn nấu chín kia bay đến đây, mới ngửi một cái thôi đã đủ khiến tôi thèm thuồng.

Mắt trái của tôi đột nhiên nảy sinh phản ứng mãnh liệt, đau đớn khủng khiếp.

Bị kích thích bởi điều này nên tôi càng trở nên tỉnh táo hơn.

“Chị cả, mau chạy thôi!”

Tôi kịp thời túm lấy chị cả, lùi ra càng xa càng tốt.

Chỉ trong nháy mắt, những người bán rong này đã vây kín đội ngũ đưa tang.

Mọi người không thể cưỡng lại được, bắt đầu ăn như hổ đói.

Hiển nhiên, cha tôi, bác trai và dân làng đều là những kẻ phàm ăn tục uống, nhìn thấy đống thức ăn thơm phức nóng hổi kia là đầu hàng ngay.

Tình trạng của lão đạo sĩ và ông chủ hầm mỏ khá hơn một chút.

Mặc dù lão đạo sĩ bị ép uống vài ngụm canh, nhưng lão vẫn nỗ lực lẩm bẩm, niệm vài câu thần chú.

Điều này cũng khiến lão thỉnh thoảng tỉnh táo lại, nôn ra một ít.

Không những thế, lão ta còn chủ động moi thức ăn ra khỏi miệng ông chủ hầm mỏ rồi vứt đi.

Cảnh tượng này diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/minh-hon-voi-cho/chuong-7.html.]

Một lát sau, toàn bộ khu chợ ma, tất cả những người bán hàng rong này bắt đầu trở về nguyên hình.

Không chỉ tôi, đến cả chị cả cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Khu chợ này chứa đầy hài cốt, hệt như một cái đầm lầy vậy.

Tất cả những người bán hàng rong đều có khuôn mặt hung dữ, đồ ăn mà bọn họ bán….

Đều là những phần cơ thể đẫm m.á.u của con người!

Thịt viên là nhãn cầu tươi sống.

Quần áo thì là da người.

Vẻ mặt ngốc nghếch của chị cả lúc này trở nên sợ hãi, hét lên một tiếng “Trời ơi!”

Lúc này, gió âm hoành hành, điên cuồng thổi đến từ mọi hướng.

Cứ mỗi đợt gió quét qua, tôi cảm thấy cơ thể của mình giống như bị hút cạn từng chút một, dần dần trở nên trống rỗng.

Nhưng tôi vẫn cố gắng chống đỡ, xác định phương hướng rồi kéo chị cả chạy thật nhanh đến trung tâm của khu chợ ban đầu.

“Ông nội ơi! Ông nội ơi!”

Chị cả khóc lóc, liên tục hét lên.

“Triệu Phú Quý, Triệu Phú Quý!”

Tôi không quên bổ sung thêm.

Suy cho cùng, gọi ông nội thì chung chung quá, tôi dứt khoát gọi thẳng tên của ông nội luôn.

Thế rồi, trong không gian tối tăm mịt mù này, dường như có người thực sự bảo vệ chúng tôi.

Cảm giác khó chịu dần dần biến mất.

Tôi không biết hai chúng tôi đã chạy được bao lâu, đột nhiên, chúng tôi bước hụt, cùng hét lên một tiếng.

Hình như chúng tôi đã rơi xuống một con dốc.

Chúng tôi ôm nhau thật chặt, nhanh chóng lăn xuống.

19.

Tôi thiếp đi rất lâu.

Đến khi tỉnh dậy, tôi thấy mình và chị cả đang nằm sát cạnh nhau trên đỉnh núi.

Điều chấn động nhất là trước mặt chúng tôi có năm ngôi mộ lớn xếp thành một hàng.

Tôi đột ngột tỉnh táo lại.

Lăng mộ Ngũ Thọ!

Chúng tôi đến được đây rồi!

Tôi sợ hãi ngồi dậy, quan sát xung quanh.

Toàn bộ đội ngũ đưa tang cũng đang ở đây.

Quan tài chứa bà nội tôi và xác chó.

Còn cả cha tôi, ông chủ hầm mỏ, lão đạo sĩ và những người còn lại.

Họ ngã xuống ở cách đó không xa, nằm ngổn ngang lộn xộn.

Thật đáng sợ khi nghĩ tới điều này.

Lẽ nào, sau khi bước vào con đường ma, mọi người đã lang thang quanh ngọn núi phía sau theo một cách khác?

Loading...