Minh Hôn Với Chó - Chương 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-20 18:36:50
Lượt xem: 454

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thế nhưng, sau khi nghĩ ngợi kĩ càng, tôi quyết tâm rồi!

Ông nội sẽ không làm hại tôi.

Cho nên những người đã chet này, những người đồng hành với ông nội tôi, chắc chắn cũng sẽ không làm hại tôi!

Tôi nghiến răng.

Sau khi tôi bước vào con đường ma này, những hồn ma đó phớt lờ tôi.

Nhưng khi đoàn đưa tang theo sau, họ ngoắc ngón tay càng lúc càng nhanh, vẻ mặt càng lúc càng gớm ghiếc.

Giống như muốn ăn tươi nuốt sống đám người kia vậy.

15.

Khi còn sống bà nội từng nói với tôi, nếu đi đêm, đặc biệt là ở nơi hoang vu hẻo lánh mà gặp phải một sân khấu hát hí khúc, hoặc một buổi họp chợ lớn thì nhất định không được đi.

Nếu không, rất có thể sẽ không trở về được nữa.

Nào ngờ, tôi thật sự gặp phải điều này.

Sau khi tiến vào con đường ma, chưa đi được bao xa thì khung cảnh phía trước dần trở nên náo nhiệt.

Rất nhiều quầy hàng khác nhau xuất hiện, có hàng bán đồ chiên rán, có hàng bán thịt viên vừa ra lò, còn cả các dãy hàng bán quần áo.

Lần này không chỉ mình tôi mà tất cả mọi người đều đồng loạt đứng yên.

“Đây là chợ lớn của thôn nào thế! Mẹ nó chứ, sao lại họp chợ giữa đêm thế này?”

Cha tôi hỏi bác trai, giọng run rẩy.

Bác trai tôi chỉ mấp máy môi, không dám trả lời.

Tình huống này, ai mà không đoán được là gặp chuyện lạ rồi chứ?

Chị cả run cầm cập, nép vào người tôi.

“Sợ! Chị sợ!”

Chị cả nhỏ giọng nói.

Tôi dứt khoát nhắm mắt phải lại, dùng mắt trái quan sát cẩn thận nhiều lần.

Tôi sợ mắt phải sẽ gây mất tập trung cho tôi.

Thế nhưng, lần này mắt trái của tôi cũng không còn linh nghiệm nữa rồi.

Tôi chỉ thấy rằng trong khu chợ này có âm khí lơ lửng trên trời, chúng toả ra chầm chậm từ những thương nhân này và những thứ họ bán.

Tôi không thể nhìn thấy hình dạng thực sự của chúng.

Lòng tôi đau nhói, tôi nghĩ tới một khả năng: Những thứ trước mặt chúng tôi đều là ác quỷ.

Chúng rất mạnh, đạo hạnh cao thâm, có thể thi triển thủ thuật che mắt kẻ khác.

“Sợ! Sợ!”

Chị cả nắm lấy tay tôi.

“Chị nghe đây, lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì, chị nhớ kĩ, nhất định phải hét thật to, gọi ông nội của chúng ta nhé.”

Tôi nhắc nhở chị cả.

Dù sao khi ông nội tôi còn sống, ông rất yêu quý chị ấy mà.

Chị cả hắng giọng một cái như đồng ý.

Bấy giờ, trong đội ngũ đưa tang, lão đạo sĩ là người chịu áp lực lớn nhất.

“Ông đây mất tiền mời mày về, mẹ mày, bây giờ xử lý sao đây, mày mau nói gì đi chứ!”

Ông chủ mỏ không ngừng mắng chửi lão ta.

Lão đạo sĩ hớt ha hớt hải chạy lên phía trước.

Lão ta lặp lại mánh khóe cũ của mình, muốn xem phản ứng của tôi và chị cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/minh-hon-voi-cho/chuong-6.html.]

Lão ta thậm chí còn thẳng tay túm cổ chúng tôi, sờ lên thứ gọi là “hàm khẩu”.

“Chuyện này là sao chứ! Lẽ nào trước mắt đều là ảo giác?”

Lão hoảng hồn lẩm bẩm:

“Đúng, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi. Không có thứ gì cả.”

“Chỉ là hổ giấy mà thôi!”

Lão ta tự khẳng định như vậy.

Nhưng ngay sau đó, lão ta như thể bị tâm thần phân liệt, lập tức phủ nhận ngay:

“Mình sống đến từng tuổi này rồi, chưa bao giờ gặp phải trường hợp thế này.”

“Chuyện dị thường ắt phải có quỷ! Có gì đó không ổn rồi, đây chắc chắn là đại hung!”

16.

Sắc mặt của lão đạo sĩ hết trắng lại đỏ.

Tôi tranh thủ thời gian này để quan sát xung quanh.

Tôi phát hiện ra một manh mối.

Càng ra xa khu chợ thì âm khí càng nặng.

Ngược lại, ở chính giữa nơi này thì âm khí lại yếu nhất.

Tôi to gan nhẩm đoán.

Chỉ cần chạy nhanh đến chỗ đó thì sẽ có thể rời đi.

Thế nhưng, những người này có gan làm thế không?

Tôi nghĩ thầm trong lòng, giống như mọi người, yên lặng chờ lão đạo sĩ lên tiếng.

Lão đạo sĩ cũng là người có bản lĩnh, lão ta nảy ra một ý tưởng:

“Mọi người nghe tôi nói đây.”

“Không một ai được phép tách khỏi đội ngũ, chúng ta đi vòng quanh một vòng lớn từ ngoài cùng vào trong để tránh qua khu chợ này.”

Đi đến đây rồi, mọi người chỉ có thể kiên trì tiếp tục, tất cả đều gật đầu.

“Mày đi phía sau!”

Lão đạo sĩ vẫn sợ tôi gây ra sai sót gì.

Một lát sau, lão ta thay thế vị trí của tôi, dẫn đầu đội ngũ.

Thật ra làm vậy lại tốt cho tôi.

“Chị phải đi cạnh em nhé.”

Tôi dặn dò chị cả.

Sắc mặt chị ấy rất kém, nhưng chị vẫn tin tưởng tôi, ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi không đếm nổi rốt cuộc chúng tôi đã đi bao nhiêu vòng.

Đoàn đưa tang đi lòng vòng quanh khu chợ ma, lấy quầy bán đồ chiên rán làm điểm mốc.

Mọi người cứ thế đi, đi được một lúc lại trở về điểm ban đầu.

Lại tiếp tục đi, nhưng vẫn trở về chỗ đó…

Đây rõ ràng là quỷ đả tường!

(*): Quỷ đả tường: bị vây trong một vòng tròn không thoát ra được.

Cha và bác trai tôi khiếp sợ chửi một câu:

“Chet tiệt!”

Ban đầu, lão đạo sĩ e ngại thân phận của mình nên vẫn hơi dè dặt, bấy giờ lão ta mắng chửi không ngừng, chính lão là người chửi bới to nhất.

Loading...