Mọi người quỳ lạy một lúc rồi cố gắng khiêng quan tài thêm lần nữa.
Nó vẫn rất nặng, không thể nhấc lên nổi!
Vậy thì lại tiếp tục quỳ lạy.
Rồi lại cố gắng nâng lên…
Cuối cùng, cái trán đỏ rực của bác trai tôi sưng to một cục.
“Thế... Thế này là muốn sao ạ?”
Ông ta hỏi lão đạo sĩ.
Tôi lập tức cướp lời:
“Có người quỳ lạy nhưng vẫn có người không quỳ. Đương nhiên là không được rồi.”
Tuy không chỉ đích danh ai, nhưng người không quỳ lạy là ai thì họ đều hiểu rõ.
Mặt ông chủ hầm mỏ lập tức lộ ra vẻ xấu hổ.
Tình thế cứ căng thẳng như vậy một lúc.
Lão đạo sĩ bối rối, thì thầm vài câu với ông chủ hầm mỏ.
Ông chủ hầm mỏ cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, bất đắc dĩ quỳ xuống.
Lúc này, tôi thầm lẩm bẩm trong lòng:
[Ông ơi, ông để chúng con đến ngọn núi phía sau nhé.]
[Bà nội con chet rồi, không thể giữ bà ở lại đây nữa.]
[Ông cùng chúng con đi đến ngọn núi phía sau đi, đợi đến thời điểm thích hợp thì tính sổ với họ sau.]
Thật ra, tôi chỉ muốn thử giao tiếp với ông nội xem sao.
Thế nhưng dường như, ông nội thật sự nghe thấy tiếng lòng của tôi, không nhe nanh múa vuốt như trước nữa.
Trong chớp mắt, ông biến mất khỏi quan tài.
Một lát sau, cha tôi và những người khác phát hiện ra rằng quan tài có thể dịch chuyển rồi.
Đám người này bàn tán sôi nổi, thi nhau khen ngợi tài năng của lão đạo sĩ.
“Đúng là cao nhân!”
“Một khi ra tay là khó mấy cũng xuôi!”
Lão đạo sĩ chùi vết bụi bẩn trên trán, khẽ mỉm cười.
“Xuất phát!”
Lão ta hét lớn.
13.
Đội ngũ đưa tang vội vã đi tới ngọn núi đằng sau với tiếng kèn bầu hoành tráng vang trời.
Dọc đường đi, ông chủ hầm mỏ và lão đạo sĩ rất nhàn nhã.
Cũng phải, họ chỉ phải đi bộ thôi mà..
Ông chủ hầm mỏ cất tiếng hỏi:
“Đại sư, sau khi đào mộ Ngũ Thọ thì phải xử lý mấy bộ hài cốt kia thế nào.”
Lão đạo sĩ đã tính toán từ trước, buột miệng thốt ra:
“Khi đến thời gian, chỉ cần tìm một chỗ nào đó rồi đào hố, chôn số hài cốt đó vào là được.”
“Không!”
Ông chủ hầm mỏ rất bất mãn:
“Vẫn thiếu người gác mộ cho con trai tôi.”
“Chỉ có năm bộ xương khô quắt kia thôi.”
“Chôn chúng xung quanh con trai tôi đi, điều này càng thể hiện sự khí phách của nó.”
Lão đạo sĩ cười khà khà, liên tục nói được.
Ông chủ hầm mỏ nhìn chằm chằm về phía ngọn núi từ đằng xa.
Ông ta đưa ra một ý tưởng khác:
“Sau này, con trai tôi phải có vị thế lớn nhất ở ngọn núi kia.”
“Ông chủ, ngài nói thế là ý gì…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/minh-hon-voi-cho/chuong-5.html.]
“Từ ngày mai, dưới chân núi kia chừa ra một khu vực đốt vàng mã riêng đi.”
“Chỉ được phép đốt vàng mã ở đó thôi. Không những thế, phải đốt một mẻ cho con trai tôi trước, sau đó mới đến lượt người thân của họ.”
Lão đạo sĩ khen ngợi:
“Cao tay! Thật sự cao tay! Cứ làm thế đi!”
Ở ngọn núi xa xa kia, sau khi lão ta dứt lời, gần như trở nên sục sôi.
Tôi nhìn về phía xa xăm, oán khí cao ngất trời.
Nhoáng một cái, ngay khi chúng tôi chuẩn bị tiến vào ngọn núi phía sau.
“Nhị Nha, sao mày không đi tiếp.”
Đầu tiên là cha tôi hỏi.
Sau đó, những người khác bắt đầu khó chịu phàn nàn, liên tục mắng tôi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lão đạo sĩ vội vàng chạy lên đầu hàng.
Khi thấy tôi đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, ông ta tỏ ra khó hiểu.
Tôi phát hiện, phía trước xuất hiện thêm một con đường khác.
14.
Ngọn núi phía sau làng rất hoang vắng.
Ban đầu, chỉ có duy nhất một con đường để lên xuống núi.
Bây giờ thì sao, một con đường bên trái và một con đường bên phải.
Tôi đánh giá con đường bên trái một lúc, đúng là con đường cũ.
Vậy còn đường bên phải thì sao?
Tôi nghĩ ngay đến một chuyện, nó chính là một bản sao phản chiếu.
Nhưng mà, con đường bên phải này chỉ cần nhìn là biết không phải điềm lành.
Âm khí bao trùm, màu đỏ của m.á.u chồng chất.
Tôi rất sợ.
Vì thế, sau khi bình tĩnh lại, tôi quyết định đi sang bên trái.
Nhưng chưa đi được mấy bước, tôi đã trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Cha tôi quát:
“Này! Mày làm gì thế, đi vào trong rừng làm gì?”
Bác trai tôi:
“Mày chơi mọi người đúng không? Muốn cậy mình rước cờ nên dẫn bọn tao đi sai đường hả?”
Cuối cùng, ngay cả ông chủ hầm mỏ cũng chạy đến, lớn tiếng mắng tôi.
Chỉ xao nhãng một chút thôi mà con đường bên phải đã thay đổi.
Tôi nhìn chằm chằm vào nó.
Bảy tám người xuất hiện ở ngã ba.
Tất cả đều là người già, bao gồm cả ông nội tôi.
Khuôn mặt của họ tái nhợt.
Thi thể họ đầy những bộ phận thối rữa.
Ban đầu, họ bình tĩnh nhìn tôi.
Sau đó, khi nhìn đội ngũ đưa tang, họ trừng mắt giận dữ, còn ngoắc ngoắc ngón tay.
Nhìn động tác, dường như muốn nói: Đến đây, các người đến đây.
“Này, còn không mau đi đi!”
Lão đạo sĩ nói với giọng điệu ra lệnh, thúc giục tôi đi về phía bên phải.
Tôi biết, không thể trì hoãn được nữa rồi.
Nếu không thì tôi chắc chắn sẽ lại bị đánh.
Nhưng con đường bên phải rõ ràng là con đường ma!
Tâm trí tôi trở nên rối bời.