Minh Hôn Với Chó - Chương 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-20 18:36:46
Lượt xem: 421

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên thực tế, từ đầu đến cuối ông ta chưa từng cảm thấy hổ thẹn vì hành động của mình.

Không lâu sau, lão đạo sĩ lách người vào lều tìm hai chúng tôi.

Lão ta cầm thứ gì đó trên tay, là hai đồng xu treo trên một sợi dây mỏng.

“Đeo lên đi. Đây là đồ tốt đấy.”

“Đi đến ngọn núi phía sau, nếu gặp phải chuyện gì quái lạ thì nó sẽ báo nguy cho chúng mày.”

“Đây đều là vì tốt cho bọn bay thôi, biết chưa?”

Nói xong, lão ta nhét luôn cho chúng tôi mà không cần sự đồng ý.

Chị cả ngốc nghếch của tôi ngoan ngoãn làm theo.

Tôi dùng mắt trái để nhìn, thấy trên hai đồng xu này có màu xanh mướt, tỏa ra ánh sáng.

Điều này khiến tôi liên tưởng đến đám ma trơi đang trỗi dậy trên những ngôi mộ cũ.

“Mày nữa, còn lề mề cái gì!”

Lão đạo sĩ ra lệnh.

Sau khi thấy tôi làm theo, lão ta tỏ ra cực kì hài lòng, vẻ mặt xảo quyệt.

Như thể muốn nói, mọi thứ đều đang nằm trong tầm kiểm soát của lão ta.

10.

Một lát sau, lão đạo sĩ rời đi.

Chỉ còn lại tôi và chị cả.

“Lạnh, cổ chị lạnh quá!”

Chị cả phàn nàn với tôi.

Tôi nghi ngờ, chỉ e đây không phải đồng xu bình thường.

Theo phong tục của làng tôi, khi có người qua đời, họ sẽ cho một đồng xu vào trong miệng xác chet.

Nó được gọi là hàm khẩu.

Đáy lòng tôi đau đớn.

Rất có thể, thứ mà hai chúng tôi đang đeo là thứ mà lão đạo sĩ kia lấy ra từ miệng một người đã chet.

Nói thẳng ra, lão chỉ muốn thu hút tà ma đến chỗ hai chúng tôi.

Sau đó, chẳng phải những người khác sẽ được thoải mái sao?

Đúng là gặp chuyện ác rồi, chúng tôi là chuột thí nghiệm, là bia đỡ đạn, còn họ sẽ có thời gian để trốn thoát và rút lui.

Tên khốn này!

Tôi thầm rủa trong lòng.

“Lạnh quá! Khó chịu quá!”

Chị cả liên tục la hét.

Tôi vội vàng cởi cả hai đồng xu hàm khẩu ra.

Ở làng chúng tôi, tiền xu thực sự rất phổ biến, hầu như nhà nhà đều có.

Tôi lẻn ra ngoài, lục tìm trong phòng của cha tôi rồi tìm thấy hai đồng như thế.

Tôi lấy một đồng để tráo đổi.

Đúng lúc này, biểu cảm của tên đạo sĩ kia lại hiện lên trong tâm trí tôi.

Cái vẻ mặt đắc ý đáng khinh của lão.

Báo nguy ư, ông cứ chờ đấy!

11.

Một giờ sau, chúng tôi tập trung trong sân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/minh-hon-voi-cho/chuong-4.html.]

Một đội ngũ đưa tang xếp hàng dài dằng dặc, tôi và chị cả dẫn đầu.

Cha, bác trai tôi và những người khác, tổng cộng có tám người đảm nhận việc khiêng quan tài.

Ở hàng cuối là những người thổi kèn bầu và ông chủ hầm mỏ.

“Xuất phát!”

Lão đạo sĩ hét lớn.

Tiếng kèn bầu lập tức vang lên theo tiếng hô.

Đám người khiêng quan tài dùng sức nâng lên.

Thật kỳ lạ.

Họ đều là công nhân hầm mỏ, sức lực rất lớn.

Vậy mà dù họ cố gắng thế nào, quan tài vẫn không hề xê dịch.

Bác trai tôi độc mồm độc miệng, cằn nhằn quát mắng:

“Sao thế này, đứa nào lười biếng không chịu làm thế hả?”

“Chúng bay ăn tiệc rồi mà giờ lại làm ăn như mèo mửa thế này à!”

Ông chủ hầm mỏ tức giận, trực tiếp bước tới, mắng đoàn khiêng quan tài như mắng cháu trai vậy, cay nghiệt trách móc từng người một.

“Ông chủ, hình như... Hình như, có gì đó không đúng.”

Cha tôi tỉnh táo lại, ngập ngừng nói.

Mọi người dần hiểu chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều nhìn về phía lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ bí mật quan sát tôi và chị cả, nhìn chằm chằm vào hàm khẩu mà chúng tôi đang đeo.

Lão không phát hiện ra chúng tôi có phản ứng gì.

Sau đó, lão ta nhíu mày đi xung quanh quan tài.

Vừa vắt óc suy nghĩ đủ thứ chuyện, vừa xoay người.

Thật ra, chỉ có tôi biết rằng, đang có một người ngồi trên quan tài của bà nội tôi.

Đó là ông nội tôi.

Ông đã quay về rồi.

12.

Ngày thường, ông nội tôi có đôi lông mày hiền từ và đôi mắt nhân hậu.

Nhưng bây giờ, nhìn ông thật gớm ghiếc.

Hai mắt ông mở trừng trừng, hung tợn trợn mắt.

Miệng há to như cái bát cúng.

Ông nội rất hung dữ, liên tục nhe nanh múa vuốt trước mặt mọi người.

Không ai có thể đưa bà nội của tôi đi cả.

Lão đạo sĩ kia có vẻ bối rối, suy nghĩ một lúc rồi mới gượng gạo nói cho qua chuyện:

“Chắc là bà già này không cho đi!”

“Thế thì, tất cả các người phải quỳ xuống bái lạy!”

Ông chủ hầm mỏ tiếp lời:

“Nghe thấy chưa hả, mau lên! Đừng có trì hoãn giờ tốt của con trai tao!”

Không chỉ có cha và bác trai tôi, tất cả những người có mặt đều phải quỳ xuống.

Có người gọi cô, có người gọi bác.

Cách xưng hô cực kì hỗn loạn.

Đáng tiếc, kết quả không như người ta mong muốn.

Loading...