5.
Tôi mắc bệnh về mắt từ khi còn nhỏ.
Khi được sinh ra, tôi khóc nhiều hơn những đứa trẻ bình thường.
Đêm này qua đêm khác, lúc nào tôi cũng khóc rất to.
Mọi người đều cho rằng tôi khóc là vì thèm sữa.
Mẹ tôi khó sinh, bà qua đời khi đẻ ra tôi.
Tôi không được uống sữa mẹ nên chỉ có thể dùng những loại sữa khác thay thế, thậm chí là sữa động vật.
Thế là cha tôi mang tới một cốc sữa dê.
Sau khi đưa cho tôi, ông ta phát hiện tôi không thèm ngó ngàng gì cả.
“Con khốn này, mày chơi ông phải không!”
“Khóc, khóc! Khóc chet mày đi!”
Ông ta chửi um lên.
Ngược lại, bà tôi dần dần phát hiện ra manh mối.
Khi tôi khóc, tôi luôn nhìn chằm chằm vào nơi không có người.
Hoặc là đợi khi mặt trời lặn, tôi sẽ nhìn về hướng phía sau làng, không ngừng gào khóc.
Ở đó có gì?
Nghĩa trang cũ của làng!
Bà nội tôi là một phụ nữ bó chân, là lứa phụ nữ cuối cùng bị bó chân do tàn dư của chế độ phong kiến.
Bà bước ra khỏi núi với đôi chân như thế để mời về một vị đạo sĩ.
Kết quả là, vị đạo sĩ này cực kỳ kinh sợ khi nhìn thấy tôi.
Ông ta không nói nửa lời, chỉ tụng kinh rồi đốt bùa, chạm lên mắt trái của tôi vài lần.
Thật kỳ lạ, sau đó, tôi lập tức ngừng khóc và mỉm cười.
“Mèo mù vớ được cá rán!”
Cha tôi lẩm bẩm.
“Này, tên đạo sĩ kia, xong việc thì đòi tiền bọn tôi chứ gì.”
Ông ta chất vấn.
Nhưng vị đạo sĩ lắc đầu, chỉ xin một bát nước để uống.
“Thế còn được!”
Cha tôi thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi rời đi, vị đạo sĩ để lại một phương thuốc.
Ông ta nói với bà nội tôi:
“Cứ ba ngày một giọt, uống thuốc đều đặn là cô bé sẽ ổn thôi.”
Bà nội tôi biết ơn nhận lấy.
Có vài lần, bà nội tôi trót để lỡ giờ Thìn mà quên chưa nhỏ thuốc cho tôi.
Tôi vĩnh viễn sẽ không quên được ngày đó, mắt trái của tôi chuyển sang màu đỏ.
Hơn nữa, tôi thực sự đã nhìn thấy ông nội của mình.
Thỉnh thoảng, ông sẽ xuất hiện trong nhà tôi, chỉ nán lại một lúc rồi nhanh chóng rời đi.
Chỉ có mắt trái của tôi mới có thể thấy ông, nhìn bằng mắt phải thì không có gì khác thường cả.
Nhưng mà, ông tôi đã chet từ lâu rồi.
Vào thời khắc đó, cuối cùng tôi đã nhận ra một điều rất khủng khiếp…
6.
Chuyện tang sự của bà nội tôi, phải giữ nguyên quan tài trong ba ngày, đưa tang vào ban đêm và chôn cất khi bình minh ló rạng.
Làm gì có ai từng thấy cảnh làm tang ma vào ban đêm?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/minh-hon-voi-cho/chuong-2.html.]
Nhưng lão đạo sĩ nói như thế mới tốt cho ngài thái tử.
Phía trên linh đường, quan tài không được đóng nắp.
Bụng của bà nội tôi phình to ra, bị nhét một con ch.ó vào trong, cứ nằm như thế trong quan tài.
Dân làng đến thăm viếng chứng kiến cảnh tượng này, nhưng bác trai tôi đều sử dụng những lý do sáo rỗng để nói cho qua chuyện:
“Ôi! Không phải chỉ là một cái xác thôi à? Có gì đặc biệt đâu!”
Sau đó, ông ta đắc ý hứa hẹn với mọi người:
“Khi nào tôi có nhà mới, mời mọi người đến nhà tôi uống rượu nhé!”
Lúc này, nhiều dân làng thể hiện ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ.
Chỉ có tôi nhìn trộm bằng mắt trái, nhận ra điều khác lạ.
Khuôn mặt bà nội tôi tím tái, trong miệng mọc răng nanh, dị thường gớm ghiếc.
Tôi không biết gì về huyền học.
Thế nhưng tôi biết.
Minh hôn với chó không chỉ trái với lẽ trời, mà còn làm ô uế nhân luân.
Kết quả cuối cùng của đám tang này, chỉ có thể là đại hung.
7.
Vào đêm đưa tang, gia đình tôi tổ chức một bữa tiệc lớn.
Trong sân, tám cái bàn được bày ra.
Không chỉ có bà con họ hàng, mà cả ông chủ hầm mỏ cũng dẫn đạo sĩ tới.
Trong làng của chúng tôi, phụ nữ không có địa vị gì hết.
Vì vậy, mặc dù tôi cảm thấy không khỏe, nhưng vẫn uống một bát thuốc giảm đau, cắn răng chịu đựng xuống giường lò, bận bịu chạy tới chạy lui hầu hạ bọn họ.
Sau khi uống hết ba vòng rượu, họ mới bắt tay vào việc chính.
Lão đạo sĩ nói:
“Mọi người nghe đây, chúng ta sẽ đưa tang vào lúc nửa đêm, đi thẳng đến lăng mộ Ngũ Thọ ở ngọn núi sau làng.”
“Đó là một vị trí tốt, ngài thái tử sẽ được chôn cất ở đó.”
Trong nháy mắt, cả khoảng sân trở nên yên tĩnh lạ thường.
Lăng mộ Ngũ Thọ của làng chúng tôi rất đặc biệt.
Ngược dòng thời gian về trước đây, từ rất lâu rất lâu có năm cụ già sống rất thọ trong làng chúng tôi, khi gần 100 tuổi họ mới lần lượt tạ thế.
Bởi vì điều này mà họ đã được chôn cất cùng nhau ở ngọn núi sau làng.
Trên đỉnh núi có năm ngôi mộ, xếp thành một hàng.
Mọi người đều nói năm vị thọ tinh này có thể phù hộ cho làng chúng tôi mưa thuận gió hòa, con cháu thịnh vượng.
Nhưng bây giờ vùng đất thiêng liêng này sắp bị một con ch.ó bá chiếm.
Dân làng cúi gằm mặt.
Cha và bác trai tôi bối rối đến mức chỉ biết nhe răng cười.
“Cái này, cái này, ông chủ…”
Cha tôi muốn nói lại thôi.
Ông chủ hầm mỏ chỉ bắt chéo chân, thờ ơ phả ra một hơi khói:
“Không phải chỉ là dời năm ngôi mộ mục nát đấy đi rồi chôn cất con trai tao vào đó thôi sao?”
“Có mỗi cái việc cỏn con mà lèm bèm lắm thế.”
“Sao hả? Chúng mày không muốn kiếm tiền, không muốn làm việc trong mỏ của tao nữa chứ gì?”
Ông ta trừng mắt vỗ bàn.
Dân làng càng cúi thấp đầu hơn.
Cha và bác trai tôi thấy thế, vội vàng cười làm lành.
Cha tôi nói:
“Không có vấn đề gì, cứ quyết định như thế đi ạ!”