Rồi   , cầm hai chén rượu, bước về phía .
“Uống .” Giọng  vang lên trong đầu .
Hắn đưa một chén rượu về phía .
 lắc đầu, áp sát   tường: “Ta  uống!”
Ánh mắt  lạnh , một tia bất mãn thoáng qua trong đôi mắt đen nhánh.
Hắn bước tới gần.
Hơi lạnh từ   bao phủ lấy .
Hắn  ép buộc, nhưng áp lực vô hình từ  khiến  gần như tê liệt.
“Đây là rượu giao bôi.” Giọng  trong đầu   vang lên, đều đều,  chút nhân tính.
“Nàng  là thê tử của ,  tuân theo lễ nghi.”
“Ta   thê tử của ngươi!”  gào lên, nước mắt giàn giụa,  nhòe  lớp phấn trang điểm  mặt.
“Ngươi là ma! Đồ yêu quái! Thả  !”
Lần đầu tiên,  thấy một biểu cảm khác  khuôn mặt .
Một nụ .
 đó là nụ  khinh bỉ, lạnh lùng, khiến gương mặt  đẽ  càng thêm quỷ dị.
“Ma? Yêu quái?” Giọng  như  một tia  nhạo. “Ở nơi , ai mới thực sự là   thuộc về?”
Hắn đột nhiên nâng tay lên,  chạm   , nhưng một lực vô hình siết lấy cổ họng , buộc miệng   mở .
 giãy giụa trong vô vọng.
 Hắn nhẹ nhàng đổ chén rượu màu đỏ   miệng .
Thứ chất lỏng lạnh ngắt, mùi thơm nồng hòa lẫn vị tanh, tràn xuống cổ họng.
   nôn, nhưng  thể.
Nó như một dòng sông băng chảy  trong cơ thể, mang theo một sự tê cóng kỳ lạ, lan tỏa khắp .
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Sau đó,  uống cạn chén rượu của .
Lễ giao bôi kết thúc.
Hắn buông lỏng sự khống chế.
 sụp xuống nền đá, ho sặc sụa, cố gắng móc họng để nôn thứ rượu quỷ dị  , nhưng vô ích.
Nó  thấm   .
Cả   bắt đầu lạnh giá, nhưng trong cái lạnh đó  nhen nhóm một ngọn lửa kỳ quái, khiến đầu óc  choáng váng,  thứ xung quanh trở nên mờ ảo.
Thẩm Chiêu Minh   , ánh mắt  như đang quan sát một con mồi đang dần kiệt sức.
Rồi  cúi xuống, một tay nâng mặt  lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/minh-hon-o-lang-tram-huong/5.html.]
Ngón tay lạnh giá của  lướt  gò má , nơi nước mắt còn vương .
“Đừng .” Giọng  dường như dịu  một chút, nhưng vẫn lạnh lẽo.
“Từ nay về , nàng sẽ sống cùng . Ở đây,  ai  thể  hại nàng.”
“Sống?”   khẩy, giọng yếu ớt. “Sống trong mộ? Như một xác chết?”
“Chết  sống,  gì khác biệt?” Hắn   chằm chằm.
 “Chỉ cần linh hồn còn tại, thì vĩnh viễn bất diệt.”
Hắn đột nhiên cầm lấy tay .
 Bàn tay   lạnh ngắt, nhưng bàn tay  còn lạnh hơn.
Hắn kéo   dậy, dẫn  về phía chiếc giường đỏ.
“Không…   gần…”  cố gắng chống cự, nhưng cơ thể  mềm nhũn, đầu óc  cuồng vì thứ rượu .
Sức mạnh của  là tuyệt đối.
Hắn đặt   xuống giường.
Tấm ga trải giường bằng lụa mát lạnh.
Hắn  xuống bên cạnh ,   sang, đôi mắt đen  chăm chú  .
 nhắm nghiền mắt ,  dám ,   run rẩy trong nỗi khiếp sợ và tuyệt vọng tột cùng.  cảm nhận   lạnh từ   tỏa , bao phủ lấy .
Một bàn tay lạnh giá đặt lên eo , khiến  giật nảy .
“Đừng sợ.” Giọng  của  thì thầm bên tai. “Chỉ cần nàng ngoan ngoãn,  sẽ đối đãi  với nàng.”
Rồi, một cái gì đó lạnh lẽo, mềm mại, chạm  môi .
Đó là một nụ hôn.
Một nụ hôn lạnh như băng,  một chút  ấm, mang theo mùi trầm hương và vị tanh của thứ rượu  .
 Nó  mang theo một chút tình ý nào, mà chỉ như một sự khẳng định, một dấu ấn của quyền sở hữu.
  gào thét, nhưng âm thanh  nuốt chửng trong cổ họng.
Cơ thể  cứng đờ, tê liệt trong nỗi kinh hãi.
Hắn   gì thêm.
Chỉ  đó, ôm lấy , cái ôm lạnh lẽo của một xác chết.
 Hơi thở của  dần trở nên khó nhọc, đầu óc chìm  một màn sương mù dày đặc.
 Thứ rượu  và sự sợ hãi tột cùng cuối cùng cũng đánh gục .
Trong cơn mê man,   thấy giọng  của  vang vọng trong vô thức, như một lời nguyền:
“Linh hồn của nàng, từ nay thuộc về . Đời đời kiếp kiếp,  thể thoát ly.”
Và  chìm  bóng tối, nơi   cả những giấc mơ.