Đôi mắt Giang Diệc rưng rưng đỏ hoe:
"Chúng    là bạn bè của  ?"
Bọn họ  khẩy đáp :
"Bạn bè mà  xem tụi  như lũ ngốc ? Bọn tớ  lên tiếng bênh vực , kết quả là   lợi dụng  bia đỡ đạn."
 lúc ,    tới, cuộc trò chuyện của họ liền đột ngột dừng .
Ai nấy khi trông thấy , sắc mặt đều  chút   tự nhiên.
Một  gượng gạo   lành:
"Giang Phan, bọn tớ  hiểu lầm  . Cứ ngỡ  là hạng con gái đầy mưu mô, chỉ  trèo cao  nhà giàu."
  nhạt, chẳng buồn đáp , chỉ thong thả bước tới gần Giang Diệc.
Rồi  cất tiếng  lạnh:
"Chị , vẫn còn dám bén mảng  gần hồ bơi cơ đấy. Không sợ   'lỡ tay' đẩy chị xuống nước thêm một  nữa ?"
Mặt Giang Diệc tái mét :
"Không  em  cho    clip  ?"
 bật  khanh khách, tiếng  sảng khoái, chẳng khác nào một nữ phản diện độc ác điển hình trong truyện:
"Con bé đó mới chỉ là một đứa trẻ con, lấy   video gì chứ?"
Quả nhiên, đôi mắt Giang Diệc trợn tròn, gương mặt tím tái vì tức giận.
Cô   sang  mấy  bạn :
"Các   thấy cả  đấy! Không sợ cô   giở trò gì nữa ?"
 khẽ nhướng mày:
"Sợ cái gì cơ? Sợ chị  vu oan cho  ?  chị  từng vu oan cho  , còn sợ gì nữa chứ?"
Lúc , "Miệng"  buông lời như một lời gợi ý:
"Vậy thì đành  khiến nó trở thành sự thật thôi."
Dứt lời, "Tay"  phối hợp một cách nhịp nhàng, đẩy thẳng Giang Diệc xuống hồ bơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mieng-luoi-va-tay-chan-toi-cung-xuyen-khong-roi/9.html.]
"Miệng"  tiếp, giọng điệu bình thản như đang bình luận về thời tiết:
"Lần  mới thực sự là  đẩy đấy. Nếu  đẩy thì thật là uổng công chị  dày công diễn sâu."
Sự phối hợp nhịp nhàng, quả là  hảo đến từng chi tiết.
Mấy cô bạn của Giang Diệc đưa mắt  , một lúc  mới   hốt hoảng chạy tới kéo cô  lên.
Ba   thấy tiếng ồn ào liền chạy tới, còn  kịp hiểu rõ đầu cua tai nheo   thì Giang Diệc   lóc thảm thiết, chỉ tay  :
"Ba! Lần  chính là cô  cố tình đẩy con xuống!"
Thì  nào?
Cái góc hồ bơi  vốn dĩ là điểm mù của camera, chính chị   dùng hành động của  để  cho   điều đó.
Mấy cô bạn   mới đến  mở miệng chửi mắng  là đồ nhà quê,   đẩy là  đẩy chắc?
 bật  lạnh một tiếng, xoay  bỏ ,  thèm đôi co thêm lời nào.
  đến phòng , đưa cho con bé  một con cào cào mà   bện bằng cỏ.
Con bé ôm khư khư con cào cào trong tay, vẻ mặt thích thú vô cùng.
Tiệc sinh nhật  kết thúc, Giang Diệc  vội vàng kéo ba sang một góc riêng, vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng.
Mẹ chỉ liếc  họ một cái,  đó  sang trò chuyện với  như   chuyện gì xảy .
Không bao lâu , ba  với vẻ mặt cố nén giận bước  gần.
Ông  với  bằng giọng điệu đầy trách móc:
"An Tình dù  cũng là  ruột của Diệc Diệc. Chuyện điều tra bà , chẳng  chúng   thống nhất là tạm thời hoãn   ?"
Mẹ hít một  thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:
"Em cũng  hoãn , nhưng  đàn bà họ An  thì  hề  ý định đó. Hôm nay nhà chúng  đón tiếp bao nhiêu khách khứa danh giá,  mà bà   dám lén lút  trộn . Nếu bảo vệ  phát hiện kịp thời và mời bà   ngoài, hậu quả ông  nghĩ tới , lão Giang?"
Ba  trông  vẻ  hiểu  mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhưng vẫn cố tình  lơ.
Ông :
" cũng  nhất thiết  đưa bà  đến đồn công an chứ…"
Mẹ liếc  ông một cái, giọng điệu lạnh  vài phần:
"Bà   cả gan tráo đổi con gái của chúng , còn ngược đãi Phan Phan suốt bao nhiêu năm trời. Vậy mà  cần  chịu trách nhiệm  pháp luật  ?"