"Đừng  nữa!"
Giang Diệc vội vã đưa tay bịt miệng  ,  lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y cô .
Cô   nuông chiều từ bé, còn  thì   lụng chân tay từ nhỏ, thể lực   chênh lệch.
"Chị ,  vẫn chịu gọi chị một tiếng chị, vẫn  thể lấy đức báo oán.  chị  bao giờ xem  là em gái của chị ? Chị sẽ  bao giờ  , chị chỉ     lưng   mặt bạn bè của  mà thôi."
Giang Diệc vùng vẫy  ngừng:
"Buông tay ! Mọi  đang  đấy!"
Thấy ba  đang  tới,  mới buông cô  .
, tay   chắc  chịu  theo lời .
"Bàn tay" nhanh như chớp lật ngược hai cánh tay của Giang Diệc, khóa chặt   lưng cô , động tác dứt khoát y như cảnh sát đang bắt giữ tội phạm.
Sắc mặt ba  sa sầm, nghiêm khắc quát:
"Con đang  gì ? Mau buông chị con !"
Xem  hình tượng "đứa trẻ đáng thương" mà "miệng"   dày công xây dựng, sắp sửa sụp đổ .
Miệng  cũng bật  tiếng  lạnh:
"Ba, , nếu hai   cần  nữa,   thể rời  ngay lập tức.   đưa  trở về , thì xin đừng coi  như một trò đùa. Nếu   vì hai  cứ mãi lập lờ nước đôi, thì chị  liệu  dám ở  mặt bạn bè bôi nhọ , để cả đám  cùng  bắt nạt  như  ?"
Mẹ  kinh ngạc:
"Phan Phan, con đang  gì ?"
 liếc  sang đám bạn của Giang Diệc:
"Bọn họ chửi  là đồ nhà quê,  ba  vì thương hại nên mới nhận nuôi , còn bảo  nên tự soi gương   ."
Mẹ  lập tức nổi giận:
"Con là con gái ruột duy nhất của , ai dám bắt nạt con, tức là đang chống  !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mieng-luoi-va-tay-chan-toi-cung-xuyen-khong-roi/7.html.]
Cơn giận đó rõ ràng là nhắm  những  ngoài.
Ba  định   hòa giải:
"Trẻ con đùa giỡn với  thôi mà, chẳng  gì nghiêm trọng cả."
Mấy  lớn xung quanh lập tức hùa theo, bắt con cái của   xin  .
Đám   miễn cưỡng  lời xin .
Ánh mắt họ  Giang Diệc  còn vẻ  thiết nữa, mà đầy oán trách và xa cách.
Tay  lúc  mới chịu buông Giang Diệc .
Cô  lập tức xoa xoa cổ tay, khóe mắt đọng  giọt lệ, như sắp rơi xuống đến nơi, trông cũng đáng thương lắm.
 mà, thì  chứ?
Đáng đời.
  về phòng để nghỉ ngơi một lát.
Thực  là để bàn bạc với hai cô gái xuyên  đang trú ngụ trong  thể , thảo luận về đối sách sắp tới.
 : "Hôm nay  kiềm chế  cơn giận, hình tượng ‘đứa trẻ đáng thương’ coi như sụp đổ   ."
"Miệng" đáp: "Ba     ngốc nghếch. Nếu  cứ mãi đóng vai  xanh, họ sớm muộn gì cũng sẽ nhận , đến lúc đó phản tác dụng thì còn thê thảm hơn. Bây giờ như thế  là  vặn, đáng thương nhưng vẫn  cốt khí,   ai cũng  thể dễ dàng chà đạp."
"‘Tay’ cũng khẽ run, ý   là đồng tình," "Miệng" tiếp lời, "bây giờ    gì cũng , bọn tớ sẽ lo liệu phần hậu thuẫn."
 khẽ cong khóe mắt, mỉm : "Được."
Có hai  bọn họ đồng hành, thật sự   bao.
Chứ nếu chỉ  một   đơn độc bước  căn biệt thự xa lạ , ai    chuyện sẽ diễn biến  . Có khi  giống như "Miệng"  , mấy nữ chính xuyên  trong tiểu thuyết,  mới trở về nhà giàu   con nuôi hãm hại,  cha  ruột chán ghét, cuộc sống còn bi thảm hơn cả  khi nhận   .
Nghỉ ngơi  một lát,   định bước  ngoài thì  thấy tiếng gõ cửa. Là Giang Diệc.
Cô  hạ thấp giọng, dịu dàng : "Phan Phan , là  của chị, chị đến để xin  em."
"Từ khi em  trở về, chị lúc nào cũng lo sợ ba  sẽ  còn thương yêu chị nữa, nên mới nhất thời hồ đồ,  với bạn bè rằng em chỉ là con nuôi."
  nhạt: "Rồi  nữa?"