Ba  lên tiếng:
"Các con đều là con gái của ba . Ba  sẽ đối xử công bằng,  thiên vị bất kỳ ai."
"Hôm nay Diệc Diệc  nhường phòng cho Phan Phan, mà sinh nhật Diệc Diệc cũng sắp đến , ba sẽ chuyển  một trăm ngàn  thẻ cho con, đến ngày sinh nhật sẽ còn  bất ngờ nữa."
Câu cuối cùng là  với Giang Diệc, vẻ mặt hiền hòa.
Nghe thì  vẻ công bằng đấy, nhưng từng câu từng chữ đều khiến  cảm thấy buồn nôn.
Có ai còn nhớ ngày hôm đó… cũng chính là sinh nhật của  ?
Giang Diệc lập tức nín , mỉm :
"Con cảm ơn ba ạ."
Miệng  đúng chuẩn "bình  di động":
"Oa, một trăm ngàn cơ đấy! Con  từng  thấy nhiều tiền như  bao giờ,    nhặt bao nhiêu vỏ chai mới đủ nhỉ?"
"Liệu  đủ để trả góp mua một căn hộ  ?"
"Con luôn ao ước  một căn nhà nhỏ, chỉ cần đủ để ở một ,   lo lắng chuyện  phạt quỳ giữa phòng khách   ngủ ngoài ban công nữa."
Mẹ dịu dàng mỉm  với :
"Phan Phan, gửi  tài khoản cho ,  cũng sẽ chuyển một trăm ngàn cho con,  mua sắm gì thì cứ thoải mái."
 móc  chiếc điện thoại cũ kỹ mua ở chợ đồ cũ, miệng  thành thật:
"Mẹ ơi, con   tài khoản ngân hàng, dùng Alipay  WeChat    ạ?"
Mẹ   lau vội giọt nước mắt,    mỉm :
"Không  cả, ngày mai  sẽ dẫn con   thẻ, tiện thể mua luôn một chiếc điện thoại mới."
Miệng   tự động bật chế độ "khiêm nhường":
"Con cảm ơn ,  từng  ai đối xử  với con như ."
Mẹ  sang  với ba:
"Không    mới mua một căn hộ hai phòng ngủ gần trường ? Cứ để Phan Phan ở tạm căn đó ."
Nụ   gương mặt ba tắt ngấm, ánh mắt  phần sắc lẻm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mieng-luoi-va-tay-chan-toi-cung-xuyen-khong-roi/4.html.]
"Căn hộ đó là quà sinh nhật của Diệc Diệc."
Mẹ do dự trong giây lát, nhưng vẫn quyết định:
"Diệc Diệc   bốn căn nhà  tên , căn  cứ để Phan Phan ở  ."
Nói xong, bà  sang Giang Diệc:
"Diệc Diệc, con  đồng ý để em ở tạm căn đó   ?"
Giang Diệc tỏ vẻ rộng lượng:
"Con thế nào cũng  ạ, ba  chịu giữ con ở  nhà là con  cảm thấy mãn nguyện lắm , tất cả  thứ con đều  thể nhường cho em."
Cuối câu, cô  khẽ cúi đầu, trông như thể đang  chịu đựng một nỗi ấm ức vô cùng lớn.
Miệng   than một câu:
"Nếu con  trở về, thì  thứ trong căn nhà  đều thuộc về chị. Bây giờ  ở cùng ba  thế , con  vô cùng mãn nguyện , cần gì đến nhà riêng nữa ."
Ánh mắt   ba   thêm vài phần lạnh lùng:
"Lão Giang, ý  thế nào?"
Trong mắt ba hiện rõ vẻ  vui, nhưng vẫn cố mỉm :
"Căn hộ đó… cứ để cho Phan Phan."
Trở về phòng,  thả  xuống chiếc giường mềm mại tựa như mây,  ngớt lời tán dương "miệng":
"Cậu quả là lợi hại, chỉ vài ba câu  khiến Giang Diệc cứng họng  đáp  nổi."
"Miệng" kiêu hãnh đáp:
"Đương nhiên ,  là một con mọt truyện với hơn chục năm kinh nghiệm, mấy thể loại thiên kim thật giả     nhiều đến mức thuộc làu."
"Muốn đối phó với hạng  xanh thì  cao tay hơn nó, lấy gậy ông đập lưng ông mới là thượng sách."
"Chỉ tiếc là cuốn tiểu thuyết   với ‘tay’  tua nhanh gấp mười  để  cho xong, nhiều chi tiết vẫn  kịp xem kỹ. Chỉ nhớ mang máng là Giang Diệc sắm vai nữ chính, còn  là nữ phụ độc ác."
"Kết cục, Giang Diệc thừa kế  bộ gia sản nhà họ Giang, kết hôn với một nam chính còn giàu  hơn, đội chiếc mũ ‘nữ chủ mạnh mẽ’ nhưng thực chất  sống kiểu tiểu kiều thê  nuông chiều."
"Còn ? Bị cả thế giới  lưng, tai tiếng lan xa, cha  ruột đuổi cổ  khỏi nhà, tinh thần hoảng loạn lao  đường và  xe tông chết. Gã tài xế đó đúng là xui xẻo tám đời."
   về đoạn kết đó kể từ khi họ xâm nhập  cơ thể .
 mỗi  nhắc , trái tim vẫn  khỏi nhói lên.