"Thường xuyên lắm  ạ. Mùa hè thì oi bức ngột ngạt, mùa đông thì lạnh thấu xương, chỉ  mùa xuân thu may  mới dễ chịu  đôi ba tháng."
Mẹ    thành tiếng.
 định bụng sẽ an ủi ,   rằng giờ đây khổ tận cam lai .
 miệng   tiếp tục:
"Mẹ ơi,   thể dẫn con  xem thêm vài phòng nữa   ạ?"
Mẹ gật đầu lia lịa: "Được,  chứ."
Phòng của Giang Diệc còn rộng rãi và xa hoa hơn căn phòng   xem.
Miệng   cất lời:
"Mẹ ơi, căn phòng  còn  hơn căn phòng   nhiều, con  thể ở phòng   ?"
Giang Diệc vội vàng lên tiếng: "Đây là phòng của con mà!"
Mẹ lộ vẻ khó xử: "Chuyện …"
Miệng  nhẹ nhàng, nhưng lời lẽ  thoang thoảng hương vị " xanh":
"Con xin , lẽ  con  nên quá tham lam như . Có một nơi để ngủ là con    ơn lắm ."
Mẹ  sang Giang Diệc, giọng dịu dàng mang ý thương lượng:
"Diệc Diệc, Phan Phan mới về,  là con nhường em ở căn  ,   con?"
Giang Diệc lập tức lộ vẻ ấm ức, nước mắt chực trào nơi khóe mi, giọng nghẹn ngào:
"Mẹ , bây giờ  bảo con nhường phòng,      tất cả  thứ con đều  nhường cho em  ?"
 thực sự  bật  khẩy:
Mới  thế mà   chịu đựng nổi?  chỉ mới bắt đầu thôi đấy.  chính là nữ phụ tàn độc cơ mà!
 mới là con ruột của ba , cô  chiếm đoạt cuộc sống sung sướng của  suốt bao nhiêu năm, bây giờ  trả  cho  một chút thôi mà cũng  cam lòng ?
Đây gọi là sự  trả,   là "nhường".
Miệng  vẫn ngọt ngào tựa mật ong:
"Xin  chị, em  cần căn phòng  . Căn phòng  cũng  tuyệt vời . Em  từng  ngủ ngoài ban công, giờ  ngủ trong phòng như  là quá  . Chị lớn lên trong căn nhà , từ nhỏ đến lớn  từng  chịu thiệt thòi, đổi phòng đột ngột chắc chắn sẽ  quen."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mieng-luoi-va-tay-chan-toi-cung-xuyen-khong-roi/3.html.]
Mẹ  sững .
Miệng   tiếp lời:
"Mẹ và chị đừng ghét bỏ con nhé. Hôm nay con mới  cảm nhận sự quan tâm, đó là thứ mà con  từng   trong suốt mười mấy năm qua."
Mẹ  cho phép từ chối,  sang Giang Diệc:
"Diệc Diệc, lát nữa  sẽ bảo  giúp việc chuyển phòng cho hai đứa."
Lần , Giang Diệc thật sự  bật .
 thầm giơ ngón tay cái tán thưởng cái miệng của .
Cứ cho là  độc địa,  tâm lý  lệch lạc cũng chẳng .
 vốn dĩ  thể sống một cuộc đời   như cô , từ nhỏ   hưởng  điều kiện  nhất,  sự yêu thương.
 vì  ruột của cô , để cô   hưởng những thứ vốn thuộc về , mà  nhẫn tâm đánh tráo  phận, để   chịu đựng khổ sở suốt bao năm.
 xin hỏi  một  nữa:    phép trở nên tàn nhẫn ?
Trên bàn ăn, vô  món ngon vật lạ  bày biện, sắc hương vị đều hội tụ đủ đầy, khiến   thôi cũng  thèm thuồng, chỉ  lập tức cầm đũa lên mà thưởng thức cho thỏa thích.
  liếc mắt,   bắt gặp vẻ mặt "chờ xem kịch "  hề che giấu của Giang Diệc.
Tay  nhẹ nhàng dùng đũa chung gắp thức ăn, miệng  thì từ tốn nhai nuốt, cử chỉ thanh tao như đang dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng chứ   ở nhà.
Giang Diệc sững sờ, ánh mắt chứa đầy lửa giận  kìm nén.
Mẹ thì  tỏ  vô cùng hài lòng với biểu hiện của .
Sau bữa ăn,  hỏi :
"Phan Phan, con  từng  học các quy tắc lễ nghi bao giờ ?"
 lắc đầu:
"Dạ  ạ."
Miệng  tự động thêm :
"Trước   cơm ăn  là may mắn lắm ,  ăn ngấu nghiến như hổ đói,  gì  cơ hội học lễ nghi? Hôm nay con ăn chậm  một chút là vì con  ba  sẽ  để con  đói nữa."
Mắt   hoe đỏ, tràn ngập vẻ xót xa.
Giang Diệc cũng đỏ hoe mắt theo,   vẻ tủi  nhưng vẫn cố tỏ  mạnh mẽ, càng khiến   thêm động lòng thương.