Bạch Sư hưởng thụ sự vuốt ve của Hạ Chỉ Tình. Hạ Chỉ Tình là tỷ   của chủ nhân, nó đối với nàng cũng vô cùng quen thuộc.
 
Bởi , nó một chút cũng  bài xích Hạ Chỉ Tình.
 
Hạ Chỉ Tình vuốt ve bộ lông mượt mà của Bạch Sư, theo thực lực của nó tăng lên, bộ lông cũng càng ngày càng mềm mượt, sáng bóng.
 
Ánh mắt Bách Lý Hồng Trang cũng dừng   Bạch Sư, trong mắt dâng lên vài phần mong đợi.
 
Nàng cũng tò mò,  là Thú vương, Bạch Sư  thể trưởng thành đến cảnh giới nào.
 
“Một thời gian  gặp Bạch Sư,  thật đúng là  chút nhớ.”
 
Hạ Chỉ Tình ôm Bạch Sư  lòng, tiểu gia hỏa  hiện tại  lớn hơn ,   nếu còn lớn thêm chút nữa, sẽ  thích hợp để ôm nữa.
 
Bách Lý Hồng Trang   xuống bên cạnh Hạ Chỉ Tình, “Khoảng thời gian  các ngươi ở bên ngoài di tích chờ đợi,  xảy  chuyện gì ?”
 
“Sau khi  khỏi di tích,  nhiều tu luyện giả đều   rời khỏi thang trời, rối rít nghĩ cách   , bởi , bọn họ đối với lão đại  chính là  oán niệm  sâu đấy.”
 
Hạ Chỉ Tình  khẽ, nếu   lão đại  lên tầng 100, các tu luyện giả khác chỉ sợ vẫn còn đang tu luyện  thang trời.
 
Bởi , cảm xúc như  của   cũng là  thể lý giải.
 
Nghe , Bách Lý Hồng Trang  nhạt  , điểm  nàng   từ trong miệng sư phụ.
 
Cho dù nàng  bò lên tầng 100, thì theo thời gian quy định, thang trời cũng sẽ biến mất.
 
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
Nghe truyện ở youtube Thẩm Ấu Sơ
Nói , nếu nàng chậm mấy ngày nữa mới lên  tầng 100,  thì truyền thừa  cũng  vô duyên với nàng.
 
Có lẽ tất cả đều là mệnh trung chú định,  thứ đều  vẻ quá mức trùng hợp.
 
“Lúc đó Mặc công tử  thương, Cung Thiếu Khanh và Đông Phương Ngọc liền đỡ ngài  về thành trì tĩnh dưỡng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mi-vuong-sung-the-quy-y-hoan-kho-phi-velw/chuong-1477-cai-nay-tang-cho-nguoi.html.]
 , tu luyện giả của Tần Nhuận vương triều và Vạn Vân vương triều cũng ở  giúp chúng , chỉ là  khi chúng  hội hợp  thì bọn họ mới rời .
 
Bởi vì ngay từ đầu  nhiều tu luyện giả đều bất mãn vì cứ thế rời , cho nên bọn họ vẫn luôn ở tại chỗ chờ  ,  cướp  truyền thừa mà  nhận .
 
Bất quá, theo thời gian càng ngày càng trôi , bọn họ cũng dần dần rời .”
 
“Thì  là thế.”
 
Khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân hiện lên vẻ  hiểu, trong đầu Bách Lý Hồng Trang  khỏi nghĩ tới Phan Tử Mặc và Đổng Hồng Vân,   thì, việc quen  bọn họ cũng thật kỳ lạ.
 
Quan trọng nhất là tu luyện giả của Tần Nhuận vương triều và Vạn Vân vương triều  thể cùng  đến giúp bọn họ, chuyện  cũng thật thú vị.
 
“ , lão đại, hôm nay  tới là  một thứ  đưa cho .”
 
Hạ Chỉ Tình lúc  mới nhớ  chuyện quan trọng nhất khi tới tìm lão đại, lập tức lên tiếng.
 
“Chuyện gì?” Bách Lý Hồng Trang hỏi.
 
Ngay  đó, chỉ thấy Hạ Chỉ Tình từ trong túi Càn Khôn lấy  một cây đàn cầm đưa cho Bách Lý Hồng Trang, : “Lão đại, cái  tặng cho .”
 
Nhìn cây đàn đột nhiên xuất hiện  mắt, trong mắt Bách Lý Hồng Trang xẹt qua một tia kinh ngạc, “Đàn cầm?”
 
Hạ Chỉ Tình khẽ gật đầu, “Trước đó chúng     thành công tiến  thạch thất ? Ta ở trong thạch thất nhận  cây đàn .
 
Ta cũng   chơi đàn,  nhớ   ở di tích, bản lĩnh mà lão đại học  là cầm kỳ thư họa,  cảm thấy cây đàn  đối với  tương đối hữu dụng.”
 
Nàng tuy rằng   nửa điểm hiểu  về đàn, nhưng  thể   cây đàn  hẳn là  đơn giản.
 
Bách Lý Hồng Trang  khi   cây đàn  là từ trong thạch thất lấy , liền  nó  đơn giản, giống như đan lô mà nàng nhận , đều   vật phàm.
 
Trên thực tế,  khi nàng nhận  truyền thừa cầm nghệ, nàng vẫn luôn  thi triển, đó chính là vì   một cây đàn cầm thuận tay.