Mị Quân Tháp - Chương 99: Chưa đủ

Cập nhật lúc: 2025-10-22 22:15:06
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cơn mưa dần chậm , trở nên dai dẳng. Từng chuỗi hạt nước rơi tí tách từ mái hiên quán, tạo thành bức màn nước ngăn cách một góc nhỏ bí ẩn.

Dưới mái hiên, nam nhân thẳng lưng, lưng y là núi xanh biếc đổ mực, n.g.ự.c y là những mộng mị trôi nổi, cánh tay ngọc ngà đang nhẹ nhàng ôm lấy cổ y.

Dưới chiếc quần mỏng ướt nhẹp của nữ nhân là đôi chân đầy đặn thon dài, gác ngang hông nam nhân.

Giang Niệm một tay đẩy mặt , khẽ thở dốc: “Đã nếm đủ ?”

Hồ Diên Cát chép miệng, trầm ngâm một lát, cúi xuống môi nàng, lẩm bẩm: “Chưa đủ…”

Giang Niệm giận dỗi , tránh né y, ánh mắt lúng liếng: “Ta chuyện đắn cần hỏi .”

Hồ Diên Cát “ừm” một tiếng, mấy để tâm đến lời nàng, tâm trí chỉ đặt đôi môi mềm mại thơm tho . Y chờ đợi ngày , bao lâu, trong mơ thì , nhưng cứ đến thời khắc mấu chốt tỉnh giấc.

“Chàng trở về Vương đình ? Còn dẫn cả Chân Nhi cùng ?” Giang Niệm hỏi.

“Vốn dĩ về Vương đình, nhưng thể bỏ mặc nàng. Còn về nha đầu , cho đưa nó về An Thành .”

Lúc y là để khích nàng. Giang Niệm trong chuyện tình cảm quá động, hận thể nhai nát thứ đút miệng nàng. Nếu y cứ mãi ôn hòa, đợi đến bao giờ.

Nếu dùng một liều t.h.u.ố.c mạnh, nàng căn bản sẽ chịu quyển sách bìa xanh . Y tiện thẳng với nàng rằng, việc cứu nàng vốn là cam tâm tình nguyện. Nếu lấy đó lý do để nàng theo về Vương đình, sẽ mang tiếng là ỷ ân cứu mạng mà đòi báo đáp, ý nghĩa liền đổi.

“Đưa về An Thành?”

Hồ Diên Cát gật đầu, : “Ta chỉ là đưa nàng , chứ đưa nàng về Vương đình. Ngày đó nàng chẳng hùng hồn rằng lấy vợ cần nàng gật đầu ?”

là như . Chàng yêu cầu , cũng quản một chút, như mới công bằng.”

Y một ngày cưới, nàng một ngày gả. Việc thể chỉ đến từ một phía.

Giang Niệm cảm thấy hình như bỏ sót điều gì đó, nhất thời nghĩ .

Lúc trời dần quang, chỉ còn mưa bụi lất phất. Hồ Diên Cát bế Giang Niệm lên lưng ngựa, đó cởi dây buộc, tự lật nàng, cứ thế chậm rãi trong làn mưa phùn.

“Ta nhớ ,” giọng nữ nhân vang lên trong màn mưa bụi.

Nam nhân “ừm” một tiếng, chờ đợi lời tiếp theo của nàng.

“Chân Nhi cứ thế cam tâm tình nguyện đưa ?”

Giang Niệm nhận thấy nha đầu thật lòng thích Hồ Diên Cát, mà thì cũng , một như y, quả thực khó để nữ tử xiêu lòng.

“Nàng cũng do nàng quyết định.”

Nguyên do là gia đình Chân Nhi chuẩn dọn nhà từ An Thành đến Định Châu. Định Châu sáp nhập Y Việt, phát sinh nhiều cơ hội ăn, khéo cha và trưởng của Chân Nhi kiếm một công việc kinh doanh tuyệt vời, bèn gửi thư về Huy Thành, bảo hầu trong nhà đưa nàng nhanh chóng trở về An Thành, đó cùng đến Định Châu.

Dĩ nhiên, cơ hội kinh doanh tuyệt vời ở Định Châu thể tách rời khỏi bàn tay của Hồ Diên Cát. Ngay từ khi Chân Nhi đến Huy Thành, Hồ Diên Cát sắp xếp lo liệu việc , xem như là một sự đền bù cho việc y lợi dụng nàng .

Y thể cưỡng ép đưa Giang Niệm về Vương đình, bản thể rời xa nàng, đành dùng chút thủ đoạn. Đã là thủ đoạn thì chắc chắn quang minh chính đại, nhưng Hồ Diên Cát xưa nay vốn tự nhận .

Người chịu thiệt thòi đời phần lớn là , theo y, và kẻ ngốc là ngang hàng .

“Cát A , Chân Nhi thể ở bên cạnh ?” Thiếu nữ đầy mắt khao khát, chỉ cần y ”, nàng sẽ ở .

Mấy ngày ở chung, nàng thực sự vui vẻ. Chỉ cần thấy y, nàng vui . Nàng thích giọng điệu lười biếng của y, thích y , tuy y , nhưng khi y , nàng luôn thể chọc cho y một chút. Y , nàng càng vui hơn.

nàng cũng nhận , nụ của y ít nhiều mang tính qua loa và lơ đãng.

Hồ Diên Cát nhiều, chỉ liếc mắt hiệu cho hầu, bảo họ dìu nàng lên xe ngựa.

Thiếu nữ cam lòng rời như , nàng hất tay nha , : “Cát A vội vàng đưa Chân Nhi như là vì lời của Giang A tỷ ? Nói rằng nàng gật đầu, sẽ cưới vợ, thật sự là nực ! Nàng chỉ là một Lương Quốc, quan hệ m.á.u mủ, tư cách gì mà quản !”

Trong lòng thiếu nữ sớm bất mãn, nàng tiếp: “Nàng lớn tuổi như , bản chịu kết hôn thì thôi, còn trói buộc , là đạo lý gì?!” Thiếu nữ để ý đến sắc mặt của nam nhân đối diện: “Ta Lương Quốc luật, nữ tử ‘Mười lăm tuổi cài trâm, hai mươi tuổi xuất giá’ (Thập hữu ngũ niên nhi kê, nhị thập nhi giá). Người quá tuổi cưới là vi phạm lễ chế, sẽ quan sắp xếp hôn phối. Một nữ tử Lương Quốc như nàng rơi Y Việt, vì ? Chắc chắn là để trốn tránh tội trách.”

Thiếu nữ xong, oán hận về phía Hồ Diên Cát, hy vọng y sẽ an ủi nàng một phen, bảo nàng đừng so đo với vị dưỡng tỷ của y. Vị dưỡng tỷ căn bản đáng gì, thể quản y, nàng cũng cần vì một nữ tử Lương Quốc mà tức giận.

Thế nhưng, ánh mắt nam nhân tĩnh lặng, tĩnh đến mức thấy một chút d.a.o động nào: “Ngươi nàng đến tuổi vẫn xuất giá ?”

“Vì… vì …”

“Nàng lấy chồng, là bởi vì cho phép. Ta cho phép nàng lấy chồng, ngươi hiểu ?” Hồ Diên Cát hỏi , “Có cho phép nàng lấy chồng ?”

Thiếu nữ ngây tại chỗ, thốt nên lời.

Nam nhân tự nhiên , cúi xuống sát tai thiếu nữ: “Chính là điều ngươi đang nghĩ…” Nói , y phất tay hiệu: “Đưa An Thành.”

Hai nha tiến lên, mời thiếu nữ đang ngây dại trong xe ngựa.

Sau chuyện đó, Hồ Diên Cát trở Hẻm Quế Hoa, Giang Niệm cưỡi ngựa một Kinh đô, y thúc ngựa đuổi theo.

Y lược bỏ một phần, chỉ chọn những điều cốt yếu mà . Giang Niệm khi đại khái cũng truy vấn thêm nữa.

Hai cứ thế cùng cưỡi chung một ngựa trở về Hẻm Quế Hoa.

Lúc , trong sân chỉ Thu Nguyệt và Châu Châu, mà còn một nữa, chính là tín của Hồ Diên Cát, A Sửu.

Thu Nguyệt thấy hai trở về ướt sũng, vội cùng Châu Châu phòng bếp đun nước. A Sửu thì một bên sẵn sàng chờ lệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mi-quan-thap/chuong-99-chua-du.html.]

Khi nước nóng chuẩn xong, hai về phòng riêng tắm rửa, đó y phục khô ráo.

Châu Châu trong bếp nấu cháo gừng, múc bát, Thu Nguyệt và A Sửu lượt mang đến cho chủ tử của .

Thu Nguyệt đưa bát cháo gừng tay Giang Niệm, thấy nàng nhận lấy, chậm rãi uống vài ngụm.

“A Cô, cần cho thêm đường phèn ?”

Giang Niệm mím môi : “Không cần, là ngọt .”

Ngọt? Cháo gừng thể ngọt .

Khóe môi nữ tử mang theo nụ , nàng đang nghĩ gì mà má nàng thoáng hiện lên một vệt hồng nhạt.

Lúc , cửa phòng gõ hai tiếng. Giang Niệm , thấy Hồ Diên Cát đang tựa khung cửa.

Thu Nguyệt vội vàng thu bát, lui khỏi phòng.

Hồ Diên Cát đến mặt Giang Niệm, hỏi: “Cháo gừng là ngọt ?”

Giang Niệm gật đầu.

“Sao cháo gừng của cay, mà của nàng ngọt? Chẳng lẽ nàng dối.”

thật kỳ lạ, giống .”

Hồ Diên Cát xuống bên cạnh nàng, suy nghĩ một lát: “Ngọt như thế nào?”

Giang Niệm : “Chỉ là ngọt thôi, còn thể ngọt thế nào nữa, .”

“Nếu nàng , chi bằng để nếm thử xem…” Ánh mắt nam nhân rơi môi nữ nhân.

Giang Niệm đẩy y : “Đừng đùa giỡn.”

Hồ Diên Cát sợ nàng giận, dám quá mức khinh suất, trong sự yêu quý tự chủ mà mang theo ba phần kính trọng. như nàng , y từ nhỏ gọi nàng một tiếng A tỷ, trong lòng thể xóa bỏ chữ “kính”. Y phóng túng, càn nàng, nhưng sợ đường đột nàng.

“Theo về Vương đình, ?” Nam nhân hỏi.

Giang Niệm cúi đầu suy nghĩ: “ nô tỳ, phận. Một Chân Nhi thôi khiến ghen đến nhường , bên cạnh chừng còn những nào khác xuất hiện, đến lúc đó nên thế nào?”

“A tỷ, thể chắc chuyện tương lai. Ngay cả khi bây giờ hứa hẹn với nàng, đó cũng chỉ là hư vô. Ta lời sáo rỗng. chúng thử một chút, thử một chút, ?”

Đối với khác, lời ý dở, lời thật lời dối, y thể thốt tùy tiện, chỉ cần đạt mục đích. đối với Giang Niệm thì .

Y nàng, nghiêm túc như . Y thử một chút, y đang chờ nàng gật đầu.

Giang Niệm đột nhiên hiểu , bấy lâu nay điều nàng là sự ban tặng đơn phương từ Hồ Diên Cát. Còn nàng thì ? Giống như một thương nhân tinh ranh, bỏ vốn, một thương vụ chắc chắn lời lỗ.

Y che chở nàng đôi cánh của , nhưng nàng cùng y trải qua, chỉ một mực đòi hỏi, ngay cả một bước nàng cũng dám bước .

Y cùng nàng tiếp, nàng nên thử một chút ? Dùng thêm chút sức lực mối quan hệ giữa hai họ. Còn kết quả , ai mà .

“A tỷ…” Hồ Diên Cát gọi nàng một tiếng, nhẹ giọng , “Hãy ở bên cạnh .”

Giang Niệm mỉm gật đầu, xem như đáp .

Nam nhân mừng rỡ khôn xiết, ôm chầm lấy nữ nhân, xoay vòng trong phòng. Chưa hết, y còn đòi ngoéo tay: “Nói nhé, bỏ một .”

Giang Niệm thấy thật trẻ con, đưa tay , nhưng Hồ Diên Cát cố chấp móc ngón út , quấn lấy.

Ngón út nối dây tơ lòng, móc lấy trăng lưỡi liềm ngọc , hai dùng tư thái nhẹ nhàng nhất, đối kháng với sự vô thường trầm trọng nhất.

Kể từ ngày Thạch Nhi Lộc thua bởi lý lẽ ngang ngược của Diên Cát, y vội vã bỏ .

Y trách Diên Cát rằng thỏ còn ăn cỏ gần hang, Diên Cát liền chế giễu rằng y thỏ, còn thẳng, nếu Giang Niệm cả đời lấy chồng, y sẽ nuôi nàng cả đời.

Thạch Nhi Lộc kẻ chậm mồm chậm miệng, y Diên Cát, mà là y thừa nhận rằng Giang Niệm đang khác thông qua y, mà bản Giang Niệm hề .

Ngay cả y cũng thừa nhận, giữa y và Diên Cát vài phần tương đồng trong cử chỉ, đặc biệt là khi hai , khóe môi cong lên một cách vặn, toát vẻ bất cần.

điều lên gì cả. Hôm đó y rời quá hấp tấp, đáng lẽ nên trực tiếp hỏi Giang Niệm. Có lẽ tên tiểu tử Diên Cát chỉ đơn phương nảy sinh tà niệm với A tỷ của y mà thôi.

Việc Giang Niệm đối xử với y, lẽ bắt đầu từ ba phần tương đồng giữa y và Diên Cát, bởi vì y giống của nàng, nên nàng vô thức sinh lòng cận. điều thể phủ nhận tâm ý của Giang Niệm dành cho y.

Thạch Nhi Lộc càng thêm khẳng định suy nghĩ của , hôm nay y nữa đến tận cửa, tự hỏi Giang Niệm. Y vẫn luôn chấp nhất đầu tiên hai gặp .

Khi đó, rõ ràng nàng về phía y, còn mỉm với y. Y thường kể với khác về vẻ tuyệt sắc của nữ lang Lương Quốc, nhưng bao giờ nhắc đến chi tiết , tựa như một bí mật thể trong lòng, chia sẻ với bất kỳ ai.

Thử nghĩ xem, trong cơ duyên, một quý nữ thượng quốc tựa như thiên nhân hướng ánh mắt về phía ngươi, còn mỉm với ngươi, đó là cảm giác gì? Đối với một , đó là chuyện cả đời thể quên, thỉnh thoảng còn lấy từ ký ức để chiêm nghiệm.

“Chủ tử của ngươi ?” Thạch Nhi Lộc thấy cửa viện khóa, liền thẳng trong sân. Chỉ một tiểu nha đầu mười tuổi.

Châu Châu thấy đến, : “Ta …”

Thạch Nhi Lộc vốn kiên nhẫn, thêm nữa Châu Châu lắp bắp, y chờ đợi . Y hai bước bước lên bậc thềm, tới cửa phòng Giang Niệm.

Cửa phòng khép hờ, trong ngoài cửa đều yên tĩnh một tiếng động. Thạch Nhi Lộc tự chủ mà nhẹ bước, thò đầu bên trong…

Loading...