Mị Quân Tháp - Chương 328: Nàng nằm xuống, ta thoa thuốc cho nàng

Cập nhật lúc: 2025-10-23 09:52:39
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai về đến Giang phủ, bảo hạ nhân treo đèn hoa lên. Các nha chuẩn nước nóng, hai tắm rửa xong thì lên giường.

 

Trong phòng, trướng màn vuông vắn, hình thành một gian sâu kín, u tịch.

 

Nhớ đến chuyện xảy trong bóng đêm đêm qua, bỗng nhiên bắt đầu âm ỉ đau. Châu Châu chút xuống, bèn tựa đầu giường, kiếm chuyện để .

 

“A , chức quan của vị Tư Chính Hiến Luật Tư e là nhỏ .”

 

Giang Kha từ bên gối lấy một cuốn sách định mở , Châu Châu thì gật đầu.

 

“Nghề nghiệp quan văn, cũng chỉ đến thế thôi.”

 

“Ta thấy vị mỹ Phu nhân oai phong lắm.”

 

Giang Kha : “Nàng thể còn oai phong hơn nàng .” Rồi đùa: “Hay là cũng một chức quan thử xem ?”

 

“Nếu A quan, nhất định sẽ là quan lão gia lợi hại, uy phong nhất.” Châu Châu liếc cuốn sách trong tay Giang Kha, chữ đó nàng nhận một chút, nhưng hiểu nghĩa.

 

Trong mắt nàng, A vô cùng lợi hại, thể chữ còn cả quyền cước.

 

Giang Kha vốn chỉ là đùa, định cứ thế sống qua ngày, kết thúc cả đời trong vô vị.

 

Bởi vì vốn là tướng lĩnh nước Lương, dù hai nước thống nhất, trong lòng vẫn còn một chút khúc mắc thể rõ. Lý do khác là vì lo cho A tỷ, sợ nàng khó xử.

 

Cho nên Hồ Diên Cát nhiều đề nghị lên triều, hiệp trợ xử lý công việc, đều từ chối.

 

Thế nhưng giờ đây, Châu Châu , chút thử sức. Hắn trong mắt nàng quá đỗi , nếu cố gắng trở nên hơn, e rằng với ánh mắt ngưỡng mộ .

 

Ánh mắt nàng luôn chuyên chú, đôi mắt to tròn linh động chứa đựng bộ hình bóng .

 

Dưới trướng màn yên tĩnh một lát, Châu Châu tưởng vui, bèn im lặng, chỉ tựa cánh tay mà ngẩn ngơ.

 

Giang Kha cuốn sách , khẽ chạm cằm nàng: “Còn đau ?”

 

Thân thể Châu Châu cứng đờ, tiên là gật đầu, vội vàng lắc đầu. Gật đầu là phản ứng theo bản năng vì quả thực còn đau, lắc đầu là sợ chê kiều diễm.

 

“Sao gật lắc?” Giang Kha hỏi.

 

“Không... đau...” Châu Châu khẽ đáp.

 

Tuy nhiên, trong ánh mắt Giang Kha đang liếc xuống, thái độ giả vờ bình tĩnh và cơ thể cứng ngắc của nàng rõ ràng là khẩu bất đối tâm.

 

“Thuốc bảo mang cho nàng bôi ?”

 

Châu Châu gì.

 

“Chưa bôi thuốc?” Giang Kha hỏi .

 

Châu Châu “Ừm” một tiếng đáp: “Chưa.”

 

Giang Kha đặt cuốn sách xuống: “Sao bôi thuốc?”

 

Châu Châu đỏ mặt. Lớp cao đen sẫm đó mùi khó chịu, nàng chút cam lòng thoa lên chỗ đó, đành : “Mùi vị nồng quá.”

 

Ban ngày nàng dùng ngón tay lấy một chút đầu ngón, kết quả mùi nồng đến mức rửa ba tay mới hết.

 

Giang Kha bất lực : “Mùi vị tuy khó ngửi, nhưng d.ư.ợ.c tính , mau lấy đến đây.”

 

Châu Châu đành bò từ phía trong phía ngoài, xỏ giày xuống giường, bước nhanh đến bàn trang điểm, mở hộp gỗ. Mái tóc xoăn gợn sóng dài ngang hông rủ xuống n.g.ự.c theo động tác cúi đầu.

 

Rồi nàng nghiêng đầu, hất mái tóc nâu xoăn phía , lấy từ trong hộp một chiếc bình sứ xanh, đóng hộp gỗ về phía giường, chui trong trướng màn.

 

Giang Kha nhận lấy lọ t.h.u.ố.c từ tay nàng, rút nút chai , đưa đến mũi ngửi thử, nhíu mày vội vàng mặt .

 

“Quả thực chút khó ngửi.”

 

“Phải , cũng khó ngửi mà, là thôi dùng nữa.” Châu Châu lấy lọ t.h.u.ố.c từ tay Giang Kha.

 

Giang Kha lách tay sang một bên, khiến nàng với hụt, Châu Châu tiếp tục giành lấy, Giang Kha cho.

 

“Nàng ngại ngùng gì chứ, vết thương ở chỗ đó thể đùa .”

 

Dưới lời khuyên của Giang Kha, Châu Châu đành xuống, lấy tay áo che mặt.

 

Giang Kha tách đôi chân thon dài của nàng , cúi xuống, lấy một chút cao đen đầu ngón tay, nhẹ nhàng xoa và thoa tròn.

 

vết thương, động tác thoa t.h.u.ố.c vô cùng nhẹ nhàng, sợ tay nặng sẽ khiến nàng thoải mái.

 

Châu Châu lúc đầu vì phơi bày mà hổ, trong sự hổ xen lẫn sợ hãi, bởi vì vẫn còn đau, lo lắng tiếp theo sẽ đau hơn.

 

, nàng cảm thấy mát lạnh.

 

Chỉ một lát, t.h.u.ố.c bôi xong. Giang Kha thẳng dậy, một tiếng: “Có thể .”

 

Châu Châu vội vàng kéo quần lên, thấy Giang Kha xuống giường, ngoài: “Nàng ngủ , rửa tay.”

 

Khi Giang Kha , qua một lúc lâu. Nàng rửa tay lâu đến , nhưng cũng hỏi gì thêm, ngoan ngoãn tựa bên cạnh mà ngủ .

 

Sau khi nàng ngủ say, Giang Kha nghiêng đầu liếc gương mặt lúc ngủ của thiếu nữ. Hắn từng bản thích nữ nhân quá kiều diễm trong chuyện giường chiếu, gặp một nha đầu như thế .

 

cũng thật kỳ lạ, chẳng những cảm thấy phiền chán, trong lòng còn chút yêu thương nàng.

 

Sáng sớm hôm , hai còn đang ngủ say, cửa phòng gõ.

 

Giang Kha mở mắt, phát hiện Châu Châu đang cuộn trong lòng ngủ say. Sợ nàng tỉnh giấc, chậm rãi rút , vén trướng màn bước xuống giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mi-quan-thap/chuong-328-nang-nam-xuong-ta-thoa-thuoc-cho-nang.html.]

 

Lấy một chiếc trường sam từ giá, tùy ý khoác lên , đẩy cửa phòng bước ngoài.

 

Tiểu tư truyền báo: “Gia, sáng sớm tinh mơ, cửa phủ còn mở. Người gác cổng đến báo, Tư Chính Hiến Luật Tư đang đợi bên ngoài, còn đưa danh đến. Tiểu nhân dám tự ý quyết định, đành đến bẩm báo.”

 

Nói đến, vẫn là Phùng Hỉ Nhi tối qua về nhà tức tối, lóc kể lể với Tư Chính Hiến Luật Tư rằng một Lương ức h.i.ế.p như thế nào.

 

Vị Hiến Luật Tư Tư chính hỏi kỹ càng chi tiết, Phu nhân tự nhiên chệch khỏi sự thật, vẻ nuốt nước mắt nén tiếng , kể lể ác thế nào, coi thường khác , còn dám động tay động chân với .

 

Tư chính xong, lửa giận bốc lên, kinh ngạc rằng kẻ dám công khai trêu ghẹo lương gia phụ nữ, tưởng rằng Di Việt giống như Đại Lương ư? Nữ nhân khỏi nhà, lên phố chăng? Cứ hở mặt thể tùy ý nh.ụ.c m.ạ ?

 

"Lão gia, kẻ đó sống c.h.ế.t còn tự xưng gia môn, căn bản xem lão gia ngài gì, còn huênh hoang rằng ngài ngày mai cứ dẫn tới đánh, chờ đó!"

 

Tư chính tức giận đập bàn, bật dậy, hừ lạnh : "Ngày mai? Trong kinh đô tai họa thế , cần chờ đến ngày mai nữa. Đêm nay bổn đại nhân sẽ bắt , quét sạch cặn bã ." Nói đoạn, phất tay áo, "Nhà , mau ."

 

Phùng Hỉ Nhi ghi nhớ địa chỉ kỹ càng, : "Chu Tước Đại lộ, phố thứ ba phía Tây, rẽ Bắc phường Di, cửa Tây phố..."

 

Tư chính lướt địa chỉ trong đầu một lượt, cảm thấy gì đó . lúc đang suy tư, Phu nhân : "Hắn ở đó chỉ nhà thôi."

 

Đầu óc Tư chính "oanh" một tiếng nổ tung. Phu nhân vẫn lải nhải bên cạnh: "Lão gia ngài thế? Sao sắc mặt kém ?"

 

Tư chính "Ai!" một tiếng, giậm chân, tức giận mắng: "Mũ quan đầu mà mất, chính là cái đồ ngu xuẩn ngươi hại c.h.ế.t!"

 

"Lão gia , chẳng chỉ là bắt một thôi , ngài còn đêm nay sẽ bắt cơ mà."

 

"Bắt ? Hắn bắt là may lắm , ngươi đoán xem đó là ai?"

 

Phùng Hỉ Nhi nhận sự việc : "Là ai?"

 

"Ngươi còn nhớ yến tiệc tham gia hồi ?" Tư chính lo lắng trong phòng.

 

"Lão gia đến hôn yến của vị tiểu Quốc Cữu ?"

 

"Chính là vị gia ." Tư chính vươn tay chỉ ngoài cửa , "Chu Tước Đại lộ, phố thứ ba phía Tây, rẽ Bắc phường Di, cửa Tây phố, ở đó chỉ một nhà thôi, chiếm nửa cả cái phường thị, chính là phủ của Giang tiểu Quốc Cữu!"

 

Phùng Hỉ Nhi xong, thể loạng choạng, vẫn chút tin, lúc nàng thà rằng kẻ đó khai báo địa chỉ giả. Nàng tiến đến mặt Tư chính, kéo tay áo , gượng hai tiếng: "Có lẽ đó cố ý lừa gạt ."

 

Tư chính hất tay : "Ngày mai đích một chuyến Chu Tước Đại lộ, đêm nay ngươi đừng ngủ nữa, tiền đường quỳ lạy cầu xin một đêm , mong rằng thực sự lừa gạt ngươi, bằng , đợi trở về... ngươi hậu quả đấy."

 

Phùng Hỉ Nhi xong, trong đầu hiện lên bóng dáng nam tử . Phải là gia tộc giàu tột bậc, hoặc dòng dõi quan hiển hách, nếu thì thể nuôi dưỡng khí độ tú, ung dung như . Nghĩ đến đây, nàng vững nữa, mềm nhũn ngã xuống đất. Trong lòng nàng xác định, nam tử phần lớn chính là tiểu Quốc Cữu.

 

Sáng sớm hôm , trời còn sáng, Tư chính đặc biệt xin nghỉ phép, đích chờ ngoài cổng Giang phủ, mãi đến khi gác cổng ca mới dám báo tin.

 

Giang Kha sai hạ nhân mời tiền sảnh, bản y phục xong xuôi mới .

 

Hiến Luật Tư Tư chính thấy Giang Kha, vội vàng tiến lên vái chào, Giang Kha đáp lễ, cả hai cùng xuống, nha dâng .

 

"Tư chính đại nhân việc gấp ?" Giang Kha hỏi.

 

Tư chính gượng vài tiếng, trong lòng đấu tranh một hồi: "Hôm qua kinh đô chúng hội hoa đăng, náo nhiệt. Quốc Cữu gia dẫn tân phu nhân ngoài thưởng ngoạn ?"

 

Nói xong, chăm chú biểu cảm khuôn mặt Giang Kha đối diện, thấy khóe môi y cong lên một nụ như như , trong lòng lập tức chùng xuống.

 

"Tư chính đại nhân sáng sớm chạy đến phủ chỉ để hỏi chuyện thôi ư? Ta còn tưởng ngài dẫn đến đ.á.n.h thẳng cửa chứ."

 

Vị Tư chính , sợ hãi bật dậy. Vốn còn ôm một tia may mắn, giờ lập tức chắp tay xin : "Tiểu Quốc Cữu chớ trách, Phu nhân của hạ quan lễ nghi, mạo phạm đến tiểu Quốc Cữu và tôn phu nhân, thực sự đáng ghét. Hạ quan trở về nhất định sẽ nghiêm trị."

 

Giang Kha phất tay, so đo với một phụ nhân.

 

Tư chính thấy , sợ Giang Kha chấp nhận lời xin của . Người tuy chức quan, nhưng thể đắc tội, đành hạ thấp tư thái hơn nữa, mong rằng chuyện ngày hôm qua sẽ bỏ qua.

 

Thế là đưa mắt hiệu cho tiểu tư của , tiểu tư liền đưa một tấm thiệp, đưa cho tiểu nô bên cạnh Giang Kha.

 

Tấm thiệp là một phần lễ vật, đó chi tiết gần mười kiệu bảo vật.

 

Tiểu nô im lặng, nhận.

 

Tiểu tư đành lui về bên cạnh Tư chính.

 

"Không việc gì to tát, Tư chính đại nhân cần tốn kém. Ta và phu nhân đều để việc trong lòng."

 

Tư chính chút đoán suy nghĩ của vị tiểu Quốc Cữu , rốt cuộc là thật sự để tâm, mặt tỏ hòa hoãn, lưng phóng hỏa.

 

Hắn đành tiếp tục vài lời quan trọng, ý dò xét thái độ của Giang Kha.

 

Hiến Luật Tư Tư chính kinh đô cũng là một chức quan lớn nhỏ, Giang Kha cũng tiện thẳng đuổi . Dù hiện tại cũng việc gì, y liền chuyện phiếm, nhân tiện hỏi thăm tình hình các phủ nha kinh đô.

 

Hễ Giang Kha hỏi điều gì, vị Tư chính đều nấy, sót điều gì, chỉ mong lấy lòng y trong chuyện .

 

Hai đang chuyện, từ ngoài bước một tiểu tư, tiến đến bên cạnh Giang Kha, cúi : "Xe ngựa chuẩn xong, phu nhân sắp xuất phủ về Vương Đình, sai tiểu nhân đến báo cho gia chủ một tiếng."

 

Giang Kha còn kịp gì, chén trong tay Tư chính đối diện run lên, rót đổ ướt vạt áo.

 

Đi Vương Đình? Cái ... đây là đến Vương Đình tố cáo ư? Đây là phóng hỏa lưng nữa, mà là phóng pháo kích !

 

Giang Kha đầu dặn dò tiểu tư: "Bảo phu nhân chờ một lát, cùng."

 

Nói xong, y sang vị Hiến Luật Tư Tư chính, ý tiễn khách. Vị Tư chính dậy vững, lảo đảo té về phía hai bước, may mắn tiểu tư nhanh mắt nhanh tay đỡ kịp.

 

Giang Kha hiểu lầm, nhưng thời gian để ý tới , trực tiếp tiễn khách. Sau khi đưa , y cùng Châu Châu xe ngựa về phía Vương Đình.

 

Vào Vương Đình, Châu Châu thẳng nội điện, còn Giang Kha cung giám dẫn đến Nghị Chính Điện.

 

Hôm qua y nghĩ thông suốt vài chuyện, cần tìm Hồ Diên Cát chuyện một phen...

 

 

Loading...