Mị Quân Tháp - Chương 185: Bản tính thủy xà như vậy

Cập nhật lúc: 2025-10-23 09:16:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cấm Vệ Tụ Bảo Các phong tỏa bộ sàn đấu, cho phép .

 

Người dẫn đầu thắt một chiếc đai lưng bảo ngọc màu xanh mực, mặc bộ đồ bó sát cùng màu, bước về phía hai bước, ngẩng đầu đối diện với La Sơ.

 

La Sơ ngước cằm lên, giọng trêu chọc: “Ta còn tưởng là ai. Ngươi đang phạt quỳ ở Vương đình ? Sao giờ chạy đến chỗ càn, chân ngươi quỳ phế ?”

 

A Sử Lặc lạnh một tiếng: “Ngươi đúng là lớn gan. Biết mà còn hỏi, chân phế nữa thì mạng vẫn còn đây, còn ngươi, e là khó …”

 

Vừa xong, một toán Cấm Vệ xông lên lầu, áp giải Vạn Ngân Tử xuống. Người phụ nữ giãy giụa, ngẩng đầu về phía La Sơ, hoảng hốt : “Đông gia cứu .”

 

Nàng chọc thể chọc, nhưng khi nhận thì quá muộn.

 

La Sơ và A Sử Lặc chỉ lạnh nhạt liếc phụ nữ, một ai để ý đến nàng . Cấm Vệ tiến lên, trong tiếng lóc của phụ nữ, trói gô nàng , áp giải khỏi Tụ Bảo Các. Ở một bên khác, Cấm Vệ cũng bắt giữ Thất cô cùng những khác, cùng tống nhà lao tối.

 

Sau ngày đó, vài còn xuất hiện ở kinh đô, như thể biến mất, sống c.h.ế.t rõ.

 

La Sơ cảnh sàn đấu phong tỏa, cau mày, thầm c.h.ử.i một tiếng. Hắn chọc ai gây tội gì chứ? là chuyện hoang đường c.h.ế.t tiệt cứ nhằm đầu mà giáng xuống. Hắn vén vạt áo, chạy nhanh xuống lầu, sải bước đến mặt A Sử Lặc.

 

“Chuyện đều tại ngươi.”

 

A Sử Lặc nghẹn lời, dù trong lòng cũng oán trách A Sử Linh đáng tin cậy, nhưng mặt ngoài, vẫn bảo vệ : “La Sơ, sàn đấu kinh doanh của nhà ngươi, quản lý gây loạn, ngược còn trách tiểu của . Ý ngươi là, nếu vị ở , mà đổi khác, thì thể đối xử tùy tiện với họ ?”

 

“Ngươi…”

 

A Sử Lặc định nhấc chân bước thêm hai bước, thì “Sì—” một tiếng, quỳ quá lâu, đầu gối đau nhức dữ dội, nhưng mặt thể biểu lộ, sợ đối phương chê.

 

“Anh em với , đừng trách nhắc , tiểu chỉ là hầu cận, nhà còn chịu trách phạt lớn như , lão đại nhân nhà hiện giờ còn đang nhà dưỡng bệnh. Ngươi đây… e là qua nổi …” A Sử Lặc .

 

La Sơ . Mặc dù là nữ quản sự của cửa hàng phạm tội, nhưng Tụ Bảo Các là địa bàn của .

 

Mấy kẻ tiểu nhân cỏ rác , bắt đ.á.n.h c.h.ế.t là xong chuyện. Người thực sự cần chỉnh đốn chính là , một nhà họ La. Hồ Diên Cát lúc đang tiến hành cải cách chế độ cũ, nắm chắc binh quyền trong tay. Phạm tội ngay lúc chẳng khác nào tự cầm d.a.o trắng, đưa cán d.a.o cho Hồ Diên Cát.

 

Kết quả nhất là c.h.ế.t một để bảo La gia. Xấu hơn một chút, La gia cũng sẽ liên lụy.

 

Theo như , sự việc ở Đông Cảnh, Hồ Diên Cát chỉnh đốn quân quyền, và đạt hiệu quả rõ rệt, uy thế Thiên tử ngày càng củng cố. Việc A Sử gia vội vã bày tỏ lòng thành như , ngay cả Đóa gia cũng chỉ thể tạm thời tránh mũi nhọn, thể thấy rõ thủ đoạn sấm sét của .

 

Uy thế quân vương ngày một lớn, các triều thần ngày ngày thận trọng trong lời và hành động, sợ trở thành mục tiêu, thành con gà g.i.ế.c để dọa khỉ. Giờ đây, đ.â.m đầu gió, trở thành con gà chờ cắt tiết.

 

La Sơ im lặng một lúc, lộ vẻ sợ hãi quá mức, ngước mắt lên nữa, : “Vì tình nghĩa bao năm, xin cho về phủ một chuyến.”

 

A Sử Lặc do dự.

 

“Ta cũng chạy , chậm trễ công lao của ngươi .” La Sơ .

 

A Sử Lặc suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.

 

Khi La Sơ bước khỏi Các, mặt trời lặn núi, bầu trời xanh trắng một màu. Giờ , các tửu lầu ven phố bắt đầu thắp đèn. Mặt phố tạm thời yên tĩnh, về nhà về, kẻ ăn chơi đêm vẫn .

 

Hương Hải gấp gáp chạy từ tiền sảnh đến hậu viện, bước cửa phòng, vịn khung cửa nuốt nước bọt, thở hổn hển : “Chủ tử… Đại gia về… về …”

 

Mặt Tiêu Chân nở một nụ , : “Các món ăn trong bếp lò còn nóng ?”

 

“Nóng ạ, còn nóng, mỗi ngày đều theo lời dặn của mà bảo các má bếp hâm nóng đấy ạ!” Hương Hải vui vẻ đáp.

 

“Vậy mau bảo dọn cơm lên .” Tiêu Chân .

 

Hương Hải “Dạ” một tiếng, vội vàng chạy . Đã một năm chăng? Đại gia đêm đêm về muộn, bao giờ dùng bữa trong viện, cũng bước phòng chủ tử, thậm chí còn trải giường chiếu nghỉ ngơi trong thư phòng.

 

Hôm nay trời tối về phủ, nhất định là Gia hồi tâm chuyển ý. Hương Hải thầm nghĩ, việc lén gặp Địch Siêu là Chân cô nhà nàng đúng, nhưng nàng là nha đầu cận của Chân cô, nàng thấy rõ, Chân cô thực sự quan tâm trong lòng chính là Đại gia.

 

chủ cô nhà nàng bộc lộ cảm xúc, cũng giống các cô gái khác, lời mềm mỏng, vẻ yếu đuối, hạ , khiến cho khúc mắc của hai họ mãi thể tháo gỡ.

 

Cơm canh còn kịp dọn lên bàn, La Sơ bước từ ngoài sân , đồng thời phái hạ nhân khỏi viện. Hắn ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Chân đang ở ngưỡng cửa .

 

La Sơ dừng bước, tiến về phía nàng. Đi ngang qua nàng, mở lời: “Vào , lời với nàng.”

 

Tiêu Chân theo nhà. Nàng định hỏi dùng bữa tối , thì : “Đóng cửa phòng .”

 

Tiêu Chân đành , khẽ khàng khép cửa phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mi-quan-thap/chuong-185-ban-tinh-thuy-xa-nhu-vay.html.]

 

“Phu quân dùng cơm ? Thiếp sai phòng bếp hâm nóng thức ăn, lát nữa sẽ dâng lên.”

 

La Sơ liếc nàng một cái, bước đến bàn án, cầm bút trải giấy, gấp gáp gì đó. Sau đó, ném quản bút ống, bức thư trải , thổi khô, nhặt lên đưa cho nàng: “Cái là của nàng, cầm lấy.”

 

Tiêu Chân tiến lên, nhận lấy, tay, sắc mặt chợt tái nhợt.

 

Chỉ thấy giấy :

 

Người lập Hưu thư là La Sơ. Dùng lễ hỏi cưới Tiêu thị vợ, nào ngờ khi qua cửa, phụ nữ nhiều điều sai trái. Vì niệm tình phu thê, tiện rõ, bèn lui nàng về nguyên tịch, mặc cho cải giá, dị nghị.

 

Đây là... hưu thư? Tiêu Chân thể tin nổi ngước mắt hỏi: “Phu quân hưu bỏ ?”

 

La Sơ gật đầu, đáp: “Phải, sẽ phái đưa nàng về Vân Xuyên.”

 

Mắt Tiêu Chân lập tức đỏ hoe, trong lòng bao giờ hoảng loạn đến thế. Nàng tiến lên nắm lấy ống tay áo , : “Thiếp từng nửa điểm việc gì với phu quân, cớ tàn nhẫn đến thế?”

 

“Nàng lén gặp , khó trong lòng ý nghĩ khác.” La Sơ liếc bàn tay phụ nữ đang nắm lấy tay áo , tiếp: “Nếu sớm nàng tính thủy tính như , tuyệt đối sẽ để nàng bước chân cửa lớn La gia .”

 

Tiêu Chân cảm thấy một luồng khí nghẹn nơi lồng ngực, suýt chút nữa thở nổi, môi gần như c.ắ.n rách.

 

“Gặp gỡ , chẳng qua là để dứt bỏ ý niệm, rõ ràng chuyện đây. Chuyện xưa tiền trần, là mây khói, phu quân lẽ nào thấu tấm lòng của ?” Tiêu Chân vẫn níu kéo, nàng từng thẳng thắn như , chỉ vì nàng mất . Không tự bao giờ, lặng lẽ trái tim nàng.

 

La Sơ mặt lạnh như băng, hề chút động lòng nào.

 

“Phải ? tình lang của nàng như . Nàng cùng tư thông, bí mật đến mức ngay cả nha đầu cận cũng dẫn theo, nàng xem vì ?”

 

Mi mắt Tiêu Chân khẽ run, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.

 

La Sơ tiếp: “Không sai, chính tình lang của nàng tìm đến .” Hắn lạnh một tiếng, nụ đầy cay đắng: “Ngay cả đứa con đầu lòng của chúng cũng vì mà mất, ?”

 

Tiêu Chân hé môi, nàng giải thích, nhưng thể. Hắn sai, lúc đó nàng chìm đắm trong đoạn thanh xuân mệt mỏi và khổ sở mà thoát .

 

“Hèn chi lúc nàng ngày ngày phiền muộn, còn tưởng nàng nhớ nhà. Ta bỏ công việc đang dang dở, ngày ngày bầu bạn với nàng, thì nhớ nhà, mà là nhớ tên dã phu !” Người đàn ông tràn đầy châm biếm: “Tiêu thị nàng là hào tộc Vân Xuyên, cùng La thị đều là thượng tính của Di Việt, ngờ dạy dỗ con gái như thế ...”

 

La Sơ cuối cùng hết câu, nhưng Tiêu Chân mặt trắng bệch, truy hỏi: “Như thế nào?”

 

“Bảo mở miệng ? Xe ngựa chuẩn sẵn ngoài phủ. Nàng cần từ biệt trưởng bối trong tộc, khi nàng , sẽ tự giao phó với họ. Đồ cưới của nàng sẽ sai đưa trả đầy đủ. Nàng tự .” Nói , đàn ông hất tay áo, lưng , nàng nữa.

 

Tiêu Chân đến hai mắt sưng đỏ, gật đầu: “Không ngờ, lòng sắt đá như .”

 

Nói , nàng cũng kịp thu dọn xiêm y, chỉ mang theo mấy hầu cận do Tiêu gia đưa tới, rời khỏi phủ. Lúc trời tối, chiếc đèn lồng lớn cổng phủ chiếu sáng một sân.

 

Ở đó đậu sẵn mấy chiếc xe ngựa rộng rãi. Tiêu Chân hầu dìu, giẫm lên ghế bước trong xe. Nha đầu Hương Hải theo lên xe.

 

“Chủ tử... chúng ...” Nàng vẫn dám tin, cứ thế đuổi về Vân Xuyên ư? khi thấy chủ tử nhà vẻ mặt sầu bi tiều tụy, nàng đành ngậm miệng .

 

“Bảo xa phu khởi hành .” Tiêu Chân lau khô nước mắt, điều chỉnh tâm trạng. Nàng điều gì với , cần lóc ỉ ôi.

 

Hương Hải lên mặt chủ nhân hai cái, xác nhận nàng vô sự, bèn vén rèm xe, vọng ngoài: “Khởi hành .”

 

Xa phu đáp lời, giật roi ngựa, mấy chiếc xe ngựa chậm rãi tiến về một hướng.

 

Hương Hải rót một chén thơm từ bàn án, đưa đến tay chủ nhân: “Chủ tử, uống chút .”

 

Nói xong, thấy Tiêu Chân ngây đó, thất thần phản ứng, đang nghĩ gì, khóe mắt vẫn vương vấn những ngôi nước mắt đỏ hoe, nàng bèn nhẹ nhàng đặt chén lên bàn nhỏ, rụt tay , yên lặng hầu ở bên.

 

Trong xe một tiếng động, chỉ tiếng bánh xe kêu lóc cóc. Chiếc rèm gió đêm thổi tung, “phần phật” đập vách xe.

 

Lòng Tiêu Chân một mảnh bi lương, còn lạnh lẽo hơn cả màn đêm . Mặc dù nàng tự nhủ với , hề sai, là tàn nhẫn, nhưng trong đầu vẫn ngừng lóe lên những đoạn ký ức cũ giữa hai .

 

Vì nàng, ở Vân Xuyên hơn hai năm, điều giả . Hắn đợi nàng ở con đường nhỏ nàng thường qua, cố tình giả vờ tình cờ gặp gỡ. Hắn trò chuyện với nàng, vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng nàng niềm vui lấp lánh trong mắt , điều cũng giả .

 

Sau , nàng gả La gia, hề lạnh nhạt với nàng nửa điểm, vẫn đối xử với nàng . Lúc rảnh rỗi, nàng thậm chí còn nghĩ, ngay cả Địch Siêu cũng chắc chu đáo như .

 

Rồi đó, đứa con của bọn họ giữ , cũng hề oán trách nàng nửa lời.

 

Khi Địch Siêu xuất hiện mặt nàng, nội tâm nàng quá nhiều xao động. Ban đầu chỉ là kinh ngạc, kinh ngạc là vui mừng vì vẫn còn sống đời, ngoài còn gì khác.

 

 

Loading...