Mị Quân Tháp - Chương 140: Oanh Ca Yến Vũ

Cập nhật lúc: 2025-10-23 09:09:54
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thôi Trí Viễn bước trong điện, dám ngẩng đầu, chỉ dùng ánh mắt liếc xung quanh, bước nhanh đến một vị trí thích hợp, một quỳ ba lạy, phủ phục bái kiến.

“Thảo dân, Thôi Trí Viễn cung thỉnh Đại Vương thánh an.”

Một giọng vang lên từ vòm điện cao rộng: “Bổn vương an, dậy hồi bẩm.”

Giọng quả thật quen thuộc. Trước đây y từng nghĩ đến, nhưng thấy quá mức khó tin, dám tin, thể tin . Lúc , y từ từ dậy.

“Thôi Trí Viễn, ngẩng đầu lên.” Giọng quen thuộc đó một nữa truyền đến từ vị trí cao.

Thôi Trí Viễn ngẩng đầu lên. Mặc dù sự chuẩn , nhưng khi thấy thượng vị, tinh thần y vẫn chấn động.

Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó, nhưng cảm giác khác biệt. Trong ấn tượng của y, vị Tiểu A Lang phóng khoáng kiềm chế, là kẻ vui đùa với đời. Khi ngươi đùa giỡn với , thể còn nghịch ngợm hơn cả ngươi; khi ngươi nghiêm túc kể chuyện, cũng nghiêm túc lắng .

tuyệt đối khí phách lẫm liệt, uy áp hiển hách như mắt .

Hồ Diên Cát đến bên cạnh Thôi Trí Viễn, âm thầm gật đầu. Ngột Lương Cáp từng nhắc đến Thôi Trí Viễn vài với , lời lẽ toát sự tán thưởng và khen ngợi. Có thể Ngột Lương Cáp trọng dụng, thể dùng .

Sau đó, bảo Ngột Lương Cáp chỉ định y đến Di Thành, trừng trị Cao gia. Từ đầu đến cuối, mặt, phủ Ngột Lương cũng mặt, nhưng sẽ lưng y, chỗ dựa cho y, để y thể tùy ý hành động.

Việc của Cao gia, y , cách xử lý cũng thỏa đáng, khiến hài lòng. Điều cũng xem như một bài kiểm tra và thăm dò đối với y. Chàng cần một căn cơ, một dựa dẫm bất kỳ phe phái nào, chỉ trung thành với một .

Ở điểm , Thôi Trí Viễn một sự ngây ngô, chính cái sự ngây ngô trung thành tuyệt đối với vương quyền là điều coi trọng.

Lần , gọi y đến, giao y nhiệm vụ Đông Cảnh, hy vọng y sẽ khiến thất vọng...

Ánh lửa hoàng hôn nghiêng về phía Tây, Thôi Trí Viễn bước khỏi Nghị Chính Điện, vài câu với Đan Tăng bên cạnh, bước xuống bậc thang, tiểu cung thị dẫn khỏi Vương Đình.

Tâm trạng lúc rời khác biệt so với lúc đến. Chuyến chỉ thể thành công, cho phép thất bại...

Đông Cảnh Y Việt...

Bên ngoài Đông Cảnh là đồng cỏ xanh rộng lớn, cánh đồng sinh sống những chăn nuôi, dân cư thưa thớt.

Bội Thành ở Đông Cảnh khác biệt so với Ung Nam tiếp giáp với Đại Lương.

Khu vực Ung Nam, phong tục dân gian thiên về Đại Lương, từ sinh hoạt thường nhật đến hành vi cử chỉ đều tinh tế, ôn hòa hơn. Đông Cảnh khác, cư dân ở đây lời và thói quen sinh hoạt thô phóng hơn, so với phong tục của đa trấn thành trong lãnh thổ Y Việt, thì nơi càng mang tính dã man hơn.

Trong phủ Tướng quân Bội Thành.

Khi trời chạng vạng tối, trong đại sảnh phủ thắp đèn nến, ca vũ rộn ràng.

Các vũ cơ ăn mặc hở hang, một b.í.m tóc dài và thô buông lỏng phía , phần chỉ mặc một chiếc áo nhỏ bằng da thú che ngực, mặc quần lồng đèn bó chân, để lộ vòng eo thon thả, uyển chuyển. Làn da màu bóng loáng, mỗi bước nhảy đều quyến rũ và yêu kiều.

Dưới sảnh, hai bên kê một dãy bàn án, các bàn án là bảy tám nam tử hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh.

Nam nhân ở vị trí cùng, chính diện, khí phách càng thêm áp .

Chỉ thấy y chừng ba mươi tuổi, tóc bện lỏng, trán rộng, lông mày rậm, ánh mắt sắc như chim ưng. Khuôn mặt tuy thô kệch nhưng thần thái trầm cương nghị, vững như bàn thạch.

Người chính là Đông Cảnh Đại tướng, Đạt Lỗ.

Các phó tướng sảnh phát hiện ánh mắt thủ lĩnh của ẩn chứa sự vui, y ngơ với ca vũ đang rộn ràng trong sảnh, một uống rượu giải sầu.

“Ôi, đại ca ?”

Người là một còn trẻ tuổi, b.í.m tóc nhỏ buộc lệch, tên là Ngư Cửu. Hắn xích gần lớn tuổi hơn, liếc về phía .

Người lớn tuổi hơn cũng là phó tướng bên cạnh Đạt Lỗ, gọi là Lão Quỷ. Hắn : “Nghe kinh đô sắp đến.

“Ta cứ nghĩ chuyện gì, kinh đô đến chứ Lương Quốc đến , đại ca như thua trận .”

“Thằng nhóc ngươi hiểu cái quái gì! Người kinh đô đến còn khiến y đau đầu hơn cả Lương Quốc, ngươi đoán xem kinh đô đến là ai?”

“Chẳng lẽ là... Đóa gia?

Lão Quỷ gật đầu, coi như trả lời.

Ngư Cửu im lặng, Đóa gia phái đến vì chuyện gì, chỉ cần nghĩ một chút là , chẳng qua là đến để tranh công dát vàng.

“Ta chỉ hiểu nổi, đại ca ở tay Đóa gia bức bách như , đổi một chỗ dựa khác xong , câu thế : ‘Chỗ chứa , tự chỗ chứa .’” Ngư Cửu lắc lư đầu .

Lão Quỷ khẩy một tiếng, uống một ngụm rượu, : “Ôi chao, cái đầu óc của ngươi mà cũng ‘Chỗ chứa , tự chỗ chứa ’ hả? Ngươi học ở ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mi-quan-thap/chuong-140-oanh-ca-yen-vu.html.]

Ngư Cửu hì hì hai tiếng: “Nghe ở , thì học ở đó.”

“Ngươi chỉ đôi quyền cước là đáng khoe thôi, đầu óc thì .” Lão Quỷ cảm thấy Ngư Cửu giống như tên của , đầu óc cá, chẳng đủ dùng.

Ngư Cửu thể trong sảnh , cấp của Đạt Lỗ, tự nhiên cũng bản lĩnh của .

Lão Quỷ nghĩ câu , Ngư Cửu ít nhất cũng cãi vài câu, ngờ đáp: “Ta việc dựa đầu óc, mà dựa cái .” Nói , giơ nắm đ.ấ.m lên khoa chân múa tay vài cái trong khí.

Nói xong, mặt vẫn nở nụ , dáng vẻ hề để bụng. Hắn lấy khuỷu tay chọc chọc Lão Quỷ: “Lão Quỷ, ngươi xem vì đại ca chúng đổi môn đình?”

“Ngươi tưởng ai cũng may mắn như ngươi, quân doanh Đại tướng quân trúng, từng nếm trải nỗi khổ của binh lính cấp .” Lão Quỷ thở dài, “Đại ca chúng lăn lộn từ bùn đất lên, ngươi y chịu bao nhiêu đau khổ ? Không tiến cử, chỗ dựa, mặc kệ ngươi bản lĩnh lớn đến , đó cũng chỉ là phận xông lên phía chịu c.h.ế.t mà thôi.”

Ngư Cửu đảo mắt một vòng, : “Vậy là do Đóa gia đề bạt?”

Lão Quỷ gật đầu: “Ai chà, hiếm ! Hôm nay điểm một cái là ngươi hiểu ngay.”

Ngư Cửu tặc lưỡi: “Đóa gia ơn với đại ca... Đại ca chúng vốn là ơn tất báo, bao nhiêu năm nay, ân tình sớm nên trả hết , sợ cái quái gì nữa.”

Lão Quỷ , gõ một cái đầu nam tử trẻ tuổi, liếc lên phía , : “Ân tình thì trả hết , nhưng sợi dây ở giữa thì cắt đứt . Ngươi nghĩ xem, đại ca là do Đóa lão đại nhân một tay nâng đỡ lên, giữa chừng dây dưa bao nhiêu chuyện, thể ! Ngươi nghĩ rút là rút ? Hơn nữa, dù rút , thì đầu quân cho ai? Đầu quân trướng ai cũng là một vết thương ngầm, ai mà nghi ngờ, kiêng dè? Những gia tộc quyền quý sẽ tự rước lấy rắc rối.”

Ngư Cửu vốn vẻ mặt tươi , lúc mặt mày xám xịt. Hắn thầm nghĩ, trong lòng , đại ca luôn là một tồn tại mà ngưỡng vọng, Đông Cảnh Đại tướng, nắm giữ sự sống c.h.ế.t của một phương, vạn vạn tướng sĩ trong quân đều lệnh y, uy phong chừng nào.

Đạt Lỗ coi là đến đỉnh cao nhất mà võ tướng thể đạt tới. Thế nhưng, dù là hùng dũng mãnh như đại ca, mặt những gia tộc thượng đẳng vẫn ràng buộc, nương nhờ thở của đại tộc.

“Haiz! Chuyện còn cách nào, đến bước , chỉ đành c.ắ.n răng tiếp, quá nhiều điều thể tự quyết định. Hơn nữa, đại ca chúng vẫn quá thực lòng trung thành, y luôn cảm thấy Đóa gia thì y ngày hôm nay, nên dự định dùng cả đời để trả ân tình.” Lão Quỷ xong, tự rót cho một ly rượu, ngửa cổ uống cạn, đẩy Ngư Cửu, “Đi, , về chỗ của ngươi , đừng chen chúc chỗ .”

Ngư Cửu lúc cũng còn tâm trạng đùa giỡn, đang định về chỗ của , ca vũ bỗng nhiên dừng , thấy tiếng dậy xung quanh, Lão Quỷ bên cạnh cũng lên. Nhìn lên , bàn án thượng vị trống , .

Đạt Lỗ về hậu trạch, tùy tùng đến bẩm báo: “Tướng quân, dựa theo thời gian, nếu gì ngoài ý , hai ngày nữa sẽ đến Bội Thành.”

Nam nhân nhắm mắt , "Ừm" một tiếng, hỏi thêm: “Quân Lương bên động tĩnh gì ?”

“Thám báo tin tức, quân Lương đóng ở khu vực Tây Nam, tiếp tục hành quân.”

Đạt Lỗ gật đầu hiệu , tùy tùng lui xuống.

Nam nhân đến chiếc bàn đá trong sân, xuống. Lập tức nha đến dâng . Y bưng chén lên, một cánh cửa phòng trong sân mở , một thiếu nữ trẻ tuổi, chừng hai mươi tuổi, bước từ bên trong. Nàng khuôn mặt tròn đầy, ánh mắt sáng ngời, dung mạo coi là quá xinh , nhưng thái độ toát sự sáng sủa và phóng khoáng.

Nữ nhân tên là A Chi, sống ở hậu trạch phủ Tướng quân. Về phận của nàng, đồn đoán khác . Có nàng là nô cơ của Tướng quân, cũng tin đồn nàng chỉ là một cô gái khổ mệnh Tướng quân bụng thu nhận.

Có đủ loại lời đồn, nhưng một điều thể khẳng định, nữ nhân là vợ của Tướng quân, bởi vì Tướng quân của họ vẫn chính thất.

“Sao cau mày sầu khổ thế?” A Chi đến đối diện nam nhân.

Đạt Lỗ đối diện, che giấu nỗi ưu phiền, mỉm : “Không chuyện gì lớn, chẳng qua là một chút tạp sự trong quân doanh, nãy chuyện ồn đến nàng ?”

A Chi lắc đầu : “Cũng hẳn, lúc còn sớm, rảnh rỗi trong phòng nên chút việc may vá.” Nói , nàng dừng một chút, giơ hai tay dâng lên một vật, “Cái tặng .”

“Đây là gì?

“Ta xong một đôi ủng, thử...”

Nữ nhân hết lời, Đạt Lỗ dậy lùi một bước, : “Nàng lòng , đừng những thứ nữa.”

Nói xong, y , từ sân sang một sân khác, tiếng cửa phòng mở khép vang lên, y trong nhà.

Sân nhỏ chia hai phần trong và ngoài. Căn nhà ở sân ngoài là nơi cô gái tên A Chi ở, còn bên trong là một sân nhỏ hơn.

Đạt Lỗ sống ở sân trong.

Sau khi nam nhân rời , A Chi yên một lúc, mở chiếc bọc vải trong tay , bên trong là đôi ủng dài màu đen mà nàng xong. Sau đó, nàng ngón tay mài đỏ của , khẽ thở dài, trở phòng.

Ngày hôm , kinh đô đến.

Đạt Lỗ nhận tin tức từ sáng sớm, sứ giả chỉ con trai của Đóa Lão đại nhân, Đóa A Xích, mà còn Giám quân do Vương Đình phái tới, tên là Thôi Trí Viễn. Người đây y từng , Đóa gia chỉ nhắc qua trong thư, các tình huống khác y .

Hai bên , bất kỳ bên nào y cũng thể dễ dàng đắc tội. Nếu xử lý , vị trí của y sẽ chấm dứt.

Y hiểu rõ trong lòng, mặc dù Quốc chủ Y Việt là họ Hô Diên, nhưng y vẫn dựa tộc Đóa. Y lên thuyền của Đóa gia , xuống là xuống .

Đạt Lỗ gác công việc trong tay, đích dẫn khỏi thành nghênh đón sứ giả kinh đô. Chỉ thấy phía một đội đông đúc đang tiến về phía .

Gió lộng báo hiệu mưa bão sắp tới, tất cả đều là rồng cuộn hổ vờn, sóng gió sắp nổi lên ...

Loading...