Mị Quân Tháp - Chương 139: Mãi mãi ở bên ta

Cập nhật lúc: 2025-10-23 09:09:53
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hồ Diên Cát chờ Giang Niệm , nhưng nàng vội, mà đồ ăn bàn phụ, : “Đại Vương lấp đầy bụng , mới .” Nói nàng còn cố ý thêm một câu: “Hơn nữa… kế sách đảm bảo hiệu quả, t.h.u.ố.c chữa bách bệnh, thể giải nỗi ưu phiền trong lòng Đại Vương.”

Hồ Diên Cát nhịn , thấy nàng như , sự phiền muộn trong lòng đột nhiên tan biến. Chàng đến bên bàn phụ, xuống. Giang Niệm ở bên cạnh gắp thức ăn cho . Sau khi dùng bữa xong, nàng pha một bát hoa cho .

Hồ Diên Cát nhận lấy, uống xong, nàng: “Bây giờ thể chứ?”

Giang Niệm khóe miệng nở nụ , từ từ : “Đóa Nhĩ Hãn phái con trai Đông Cảnh, ngoài hai khả năng. Hoặc là, đối đầu với quân Lương, lập chiến công. Hoặc là, diễn trò mặt khác, để che đậy lầm của Đóa gia, cớ để bên ngoài rằng Đóa gia dốc hết sức , nếu thắng trận, Đại Vương cũng thể trách tội họ.”

Giang Niệm dừng một lát, về phía Hồ Diên Cát, hỏi: “Thiếp phân tích đúng ?”

Phải rằng, lời của Giang Niệm thực sự khiến Hồ Diên Cát kinh ngạc: “Quả thực là như , nàng đúng.”

Giang Niệm gật đầu, ánh sáng xiên, nàng liếc bản đồ, chỉ lên đó: “Đại Vương , tướng giữ Đông Cảnh là bộ hạ của Đóa Nhĩ Hãn, tên là Đạt Lỗ, ?”

Hồ Diên Cát “Ừm” một tiếng, ánh mắt theo đó rơi xuống bản đồ, như thể thể xuyên qua tờ giấy để thấy vùng đồng bằng rộng lớn đó, đó cũng chính là nỗi lo của .

Giang Niệm tiếp: “Điều khiến Đại Vương phiền lòng chính là tướng giữ thành Đạt Lỗ, vì là bộ hạ của Đóa Nhĩ Hãn, lo lệnh Vương, khó điều động.” Sau đó nàng , “Có một câu , mấu chốt để phá giải ở nút thắt, nơi nút thắt chính là chìa khóa phá giải.”

Hồ Diên Cát lẩm bẩm: Mấu chốt để phá giải ở nút thắt… Trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, tim đập nhanh hơn.

“A Tỷ, nàng tiếp .” Hồ Diên Cát thúc giục.

“Đại Vương thử nghĩ xem, Đóa Nhĩ Hãn để con trai Đông Cảnh, ở giữa , ý kiến của ai là lớn nhất? Trong doanh trại biên thùy, từ thống soái trở xuống binh lính, ai mà chẳng trải qua m.á.u lửa mới lên. Đột nhiên một công tử nhà cao cửa rộng đến. Ồ, nếu thắng, công lao là của . Nếu thua thì ? Chẳng là tội nhân của Y Việt, tiếng đó ai gánh?” Giang Niệm nhếch môi , : “Vậy Đại Vương xem, ai là trong lòng khó chịu nhất?”

Hồ Diên Cát lớn: “Tất nhiên là thuộc hạ của Đóa Nhĩ Hãn, Đạt Lỗ.”

, đối với loại , chỉ cần dùng một chút ly gián kế, là thể đạt mục đích. Người thể thống soái trong doanh trại, sẽ kẻ ngu dốt, tự nhiên sẽ thế nào là nhất cho .”

“Đạt Lỗ lòng háo thắng cực mạnh, bề ngoài thể hiện với Đóa A Xích, nhưng trong lòng chắc chắn là khinh thường. Tuy nhiên, như nàng , kẻ ngu dốt, chỉ sợ ly gián và Đóa A Xích , cũng khó mà khiến theo điều động.” Kế tuy , nhưng Hồ Diên Cát vẫn cân nhắc mặt của sự việc.

Giang Niệm gật đầu, tiếp tục : “Làm quan trong triều, tranh giành chẳng qua là ‘công danh’ và ‘lợi lộc’. Lấy thứ đó mồi nhử, lời? Lùi một vạn bước mà , nếu vẫn theo điều động, Đại Vương thể ‘ tướng’.”

“Thay tướng?”

. Tuy rằng tướng trận là điều tối kỵ, nhưng đây là biện pháp cuối cùng. Đương nhiên là cần đến bước thì nhất. Nếu thực sự đến bước , chỉ cần tìm một lầm của .”

Hồ Diên Cát gật đầu, trong lòng phương hướng. Ánh mắt Giang Niệm cũng khác, nàng thể mang cho một bất ngờ lớn như .

“A Tỷ, nàng còn điều gì với ?”

Chàng nàng thêm một chút. Nàng nhất định còn những nhận định sắc bén hơn. Hồ Diên Cát lờ mờ cảm thấy, những khó khăn lớn mà luôn lo lắng giải quyết , ví dụ như thế nào để phá vỡ thế lực thượng tính, thế nào để tập trung vương quyền, lẽ thể tìm thấy câu trả lời từ nàng.

Giang Niệm giống như một đứa trẻ cực kỳ thông minh. Khi khác khổ học, nàng chỉ chơi đùa. Đến khi ôn thi, nàng chỉ cần chăm chú trong chốc lát, là thể bắt kịp sự khổ luyện nhiều năm của khác, thậm chí còn nộp một bài kiểm tra tồi.

Giang Niệm ngoài trời, tối đen như mực, nàng bĩu môi, : “Đã muộn thế , hết hãy về tẩm điện nghỉ ngơi . Chàng giải quyết việc mắt , hãy từ từ bàn bạc. Mọi chuyện cần từng bước một, thể một mà ăn thành béo . Vả , chính sách tệ hại của Y Việt chỉ một hai việc, theo thấy, vấn đề của quốc gia các còn lớn lắm...”

Nói đến đây Giang Niệm bật : “Đừng để đến lúc, rõ ràng hơn mấy tuổi, kết quả già hơn .”

Vấn đề mắt giải pháp, tâm trạng Hồ Diên Cát hơn nhiều, đùa cợt : “Vậy . Sau A Tỷ quân sư hậu trường cho ? Mãi mãi ở bên , vĩnh viễn xa rời.”

Giang Niệm khúc khích, giơ một ngón tay chỉ : “Ta á? Quân sư á? Quân sư quạt mo thì may .”

Nói xong, cả hai đều bật .

Đan Tăng canh giữ bên ngoài cửa điện thấy tiếng vang vọng bên trong, kinh ngạc thốt lên: Đại Vương sầu não suốt cả ngày, dáng vẻ đó tận mắt chứng kiến. Lương Phi mới bao lâu, thể chọc cho Đại Vương , quả thực năng lực mà thường .

Cứ như , Giang Niệm một chuyến đến Nghị Chính Điện, dẫn Hồ Diên Cát về Tây Điện. Nàng lên giường , còn Hồ Diên Cát thì phòng tắm rửa ráy.

Giang Niệm tựa nửa đầu giường đợi Hồ Diên Cát, đợi lâu chút buồn chán, liền dậy đến bên giá sách, tùy tay rút một cuốn sách, mang về giường lật xem. Đọc một hồi, cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt nặng trĩu, nàng liền ngủ quên mất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/mi-quan-thap/chuong-139-mai-mai-o-ben-ta.html.]

Trong cơn mơ màng, nàng cảm thấy lồng n.g.ự.c ướt át và nhột nhạt. Mở mắt mơ màng, nàng thấy Hồ Diên Cát đầy nước, vạt áo mở rộng, đang vùi đầu nơi gò bồng đào căng đầy của nàng, từ từ mút mát men xuống ...

Mặc dù đầu óc Giang Niệm còn đang mệt mỏi buồn ngủ, nhưng thể nàng dần nóng lên sự trêu chọc từng chút một của . Đuôi tóc ướt át của rơi bụng bằng phẳng của nàng. Đuôi tóc tựa như chiếc bút lông thượng hạng nhất, lướt làn da nàng, đậm nhạt vẽ nên một bức tranh bí cảnh u thâm.

Dưới sự hầu hạ của , làn da nữ nhân từng chút một ửng hồng.

Hồ Diên Cát dường như một việc lớn, cuối cùng cũng khiến Giang Niệm thể hiện vẻ kiều diễm khác biệt, vô cùng kiên nhẫn, chỉ thưởng thức thêm, nàng cảm nhận thêm chút nữa.

Giang Niệm lấy hai tay che mắt, cho đến giây phút cuối cùng, khi Hồ Diên Cát nghiêng bên cạnh nàng, nàng vẫn chịu buông tay .

“Chỉ là hôn một chút thôi, nàng thẹn thùng đến mức ?” Hồ Diên Cát khẽ , vành tai nàng đỏ rực, dường như sắp rỉ máu.

“Làm giống .” Giang Niệm xoay , lưng với , chút ngượng ngùng dám thẳng mắt .

Hồ Diên Cát cố ý trêu chọc, ghé sát tai nàng, giọng vang: “Sao giống? Chẳng đều dùng miệng ?”

Chàng như , Giang Niệm càng để ý tới . Hồ Diên Cát thấy thế trêu nàng nữa, sợ trêu quá trớn sẽ gây phản tác dụng, liền chọc ghẹo nàng nữa, dậy khỏi giường, phẩy tay áo hai cái để lấy gió. Cơ thể cũng đang nóng, tắm rửa xong giờ đổ mồ hôi.

Giang Niệm cảm thấy bên cạnh nhẹ hẫng, đầu , thấy Hồ Diên Cát xuống giường, đến chiếc án thấp, khoanh chân xuống, tự rót cho một tách hoa mát lạnh, từ từ nhấp từng ngụm.

Nàng thu ánh mắt , kéo vạt áo dài che , đó đút tay gối. Hôm nay nàng hiến kế cho , suông giấy thì dễ, nhưng thực sự thi hành tốn ít công sức.

Nghĩ như , nàng dần dần chìm giấc ngủ nữa. Nàng hề Hồ Diên Cát lên giường lúc nào, hôm tỉnh dậy, giường bên cạnh trống , nếp chăn còn ấm, chạm thì thấy lạnh, rời từ lâu.

Thôi Trí Viễn cho đến khi bước cổng lớn Vương Đình vẫn ngỡ đang trong giấc mộng, cảm thấy chân thực. Y mạnh mẽ véo chính một cái, "Suỵt—" một tiếng, đau! Xem mơ.

Suốt nửa đời , y qua những chặng đường gian truân, từng thuận buồm xuôi gió. Chỉ vì xuất thấp kém, dù tài hoa và hoài bão nhưng nơi thi triển, khác bày mưu hãm hại, đắc tội với con trai của Huy Thành phủ lệnh, ai tiến cử, từ đó con đường quan lộ càng thêm khó khăn.

Không chỉ , y suýt chút nữa còn mất cả mạng.

Thế nhưng y chịu từ bỏ, ôm theo tia quyết tâm cuối cùng, dứt khoát đến kinh đô tìm kiếm hy vọng. Thứ chào đón y là ánh mắt khinh miệt và sự chế giễu của kẻ hầu hạ trong các gia đình quyền quý.

Y dùng hết phần lớn tiền tiết kiệm, nhưng ngay cả cổng nhỏ của y cũng thể bước . Cho đến khoảnh khắc y mới ý thức , từ đến nay, y vẫn luôn si mê ảo vọng, mơ mộng hão huyền về những thứ bậc mà y thể chạm tới.

Y móc tiền còn trong lòng , khổ một tiếng, may mà vẫn còn đủ lộ phí để về nhà.

Khi y xe ngựa đến cổng thành Huy Thành, trả hết tiền còn lộ phí, bước thành trùm bao tải, đó đầu chịu một cú đ.á.n.h mạnh, đầu óc ong lên, liền bất tỉnh nhân sự.

Khi tỉnh , y giường trong căn nhà nhỏ của . Bên tai tiếng , quen thuộc, là giọng của Tình Cô. Nghe nàng kể lể về những t.h.ả.m cảnh của y. Thật kỳ lạ, bản y đó hề cảm thấy gì, nhưng qua miệng khác kể , y thấy vô cùng bi thảm.

Tình Cô kể xong, y thấy một giọng nam lười nhác, mắng y là kẻ ngốc. Giọng điệu đó là sự xem xét từ cao và sự hề bận tâm, y nổi giận, mở mắt đối chất với đó.

Ngay lúc đó, y tuyệt đối ngờ rằng, vị chính là quý nhân từ trời giáng xuống, vận mệnh của y cũng từ đây mà bắt đầu chuyển ngoặt.

Người đó đưa cho y một bức thư tiến cử, giúp y trướng Hữu Đại Thần Ngột Lương Cáp. Sau , y nhận lệnh của Ngột Lương đại nhân, đến Di Thành.

Ai ngờ , thư sinh nghèo hèn từ chối cửa ngày nào, giờ đây bước Vương Đình, cái gọi là một bước lên trời cũng chỉ đến thế thôi, Vương Đình chẳng chính là Thiên Đường .

Thôi Trí Viễn trấn tĩnh tâm thần, theo cung nhân con đường lát gạch bằng phẳng rộng rãi trong Vương Đình.

Tường cung cao vút, sườn núi xa xa các cung điện lớn nhỏ tọa lạc, hai bên là lầu cao uy nghiêm, ẩn hiện những tán cây xanh là các góc mái chạm khắc tinh xảo.

Dọc đường thể thấy các đội Ngân Giáp Vệ xếp hàng chỉnh tề tuần tra qua các con đường. Y đây là vệ của Vương Đình, ở Di Thành xử lý Cao gia, y từng giao thiệp với thủ lĩnh vệ là A Đa Đồ.

Đi một lát, đến chân một bậc thang, cung thị dẫn đường cho y liền dừng , chỉ cúi một bên, bảo y lên, phía chờ tiếp dẫn y.

Thôi Trí Viễn gật đầu cảm ơn. Đến giờ phút , y mới bừng tỉnh, mà y sắp diện kiến chính là Quốc chủ Y Việt, là vị quân vương mà y hằng tâm niệm báo hiếu...

 

Loading...