Bởi vì trong bóng tối lờ mờ của căn phòng, thế nhưng thấy hai đôi mắt màu xanh lục, ánh trăng cuối thu toát lên vẻ lạnh lẽo rợn . Cơn buồn ngủ của ngay lập tức tan biến, bật dậy như lò xo.
Hắn theo bản năng định hét lên, nhưng khi đối diện với đôi mắt lạnh lẽo , phát hiện cổ họng cứng , phát tiếng nào. Hắn chỉ thể lăn bò sang giường Đoạn Thiệu Vĩ, lay dậy: "Đoạn thiếu gia, Đoạn thiếu gia!"
Đoạn Thiệu Vĩ chút tính khí khi ngủ dậy, nửa đêm Nhiếp Tiểu Võ đ.á.n.h thức như đương nhiên là tức giận. Hắn đang định mắng ầm lên thì đột nhiên thấy hai đôi mắt xanh lục ở giường, cũng sợ đến mức suýt ngất .
Hắn bật dậy, đầu đập mạnh bức tường phía , đau điếng .
"Ai... Ai đấy? Là là ma?" Hắn ôm lấy gáy, lấy hết can đảm hỏi lớn, nhưng giọng run rẩy tố cáo nỗi sợ hãi tột độ của .
Nhiếp Tiểu Võ sợ đến phát điên, trốn lưng dám ló đầu , tay túm chặt lấy vạt áo run bần bật.
Đoạn Thiệu Vĩ run run tay bật đèn đầu giường. Đèn sáng, hai đôi mắt mặt dần hiện rõ hình hài, rõ ràng chính là Hứa Tư và con sói béo mà ban ngày mới gặp.
Đoạn Thiệu Vĩ toát một mồ hôi lạnh. Hắn dùng tay lau mặt, bất đắc dĩ hỏi Hứa Tư: "Bạn nhỏ , nửa đêm nửa hôm như sẽ hù c.h.ế.t đấy, ?"
Nhiếp Tiểu Võ lúc mới dám ló đầu . Vừa thấy là Hứa Tư và con sói , cũng thở phào nhẹ nhõm một .
còn kịp thở hết thì thấy Hứa Tư dùng giọng cực kỳ băng giá cảnh cáo bọn họ.
"Đừng đến tìm nữa, nếu sẽ g.i.ế.c các !" Hứa Tư gằn từng chữ, chút che giấu sát khí và sự tàn nhẫn trong mắt giờ phút .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-914-doan-gia-9.html.]
Tuy rằng chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng ánh mắt và thần thái của khiến Đoạn Thiệu Vĩ và Nhiếp Tiểu Võ nhận thức rõ ràng rằng, đây tuyệt đối lời dọa dẫm trẻ con, thật sự ý định g.i.ế.c bọn họ.
Bởi vì trong đôi mắt màu xanh lục chứa đầy sát khí đối với bọn họ.
Nhiếp Tiểu Võ chấn kinh, Đoạn Thiệu Vĩ cũng ngẩn .
Mãi cho đến khi Hứa Tư dẫn con sói ngoài, mới phản ứng , đẩy Nhiếp Tiểu Võ ở phía . Giày cũng kịp xỏ, chạy một mạch cửa, gọi với theo Hứa Tư, cam lòng hỏi: "Cho dù phận thật sự của hơn hiện tại gấp trăm , cũng để ý ?"
Hứa Tư dừng hành lang, thậm chí còn thèm đầu , nhưng lời để khiến lạnh toát sống lưng: "Không cần."
" nếu các dám cưỡng ép rời khỏi nơi , đầu tiên xử lý chính là ."
Nhìn bóng dáng Hứa Tư biến mất ở cuối hành lang, Đoạn Thiệu Vĩ nửa ngày vẫn hồn. Bởi vì thật. Chuyện , bất kể thế nào cũng vớt vát lợi ích gì nữa .
Ông chủ Đoạn gia sắp xong, hiện tại bắt đầu tìm , chắc chắn là đưa về kế thừa gia nghiệp.
Nếu Hứa Tư tự nguyện thì gì, đằng , thậm chí còn thù địch mặt. Vậy thì cho dù cưỡng ép mang về và nhận một khoản tiền thưởng, e là cũng chẳng còn mạng mà tiêu tiền đó.
Nghĩ đến đây, Đoạn Thiệu Vĩ rùng một cái, đột nhiên nhận bấy lâu nay thể một chuyện ngu xuẩn, một chuyện ngu xuẩn đến cực điểm.
Hứa Tư về về một tiếng động, lúc nhà họ Nguyễn chú ý, lúc về cũng kinh động ai.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Cậu giường ánh trăng ngoài cửa sổ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên... Sẽ tách , cả đời cũng sẽ .