Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 87: Được tiểu phản diện cứu (2)

Cập nhật lúc: 2025-12-15 05:33:28
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Về nhà.” Hứa Tư siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, nhắc , tiếp tục dẫn đường phía .

 

Nguyễn Kiều Kiều lặng lẽ . Có lẽ do quen trong bóng tối, nàng mới phát hiện tiểu phản diện chật vật đến thế nào. Quần áo vốn rách rưới, giờ thì tả tơi như xơ mướp, chân giày, chân đất, mu bàn chân chằng chịt vết xước, chắc là gai cây cào .

 

Những chỗ da thịt lộ cũng đầy vết thương, chỗ còn bầm tím.

 

Nguyễn Kiều Kiều rũ mắt xuống, che giọt nước mắt chực trào, cũng siết c.h.ặ.t t.a.y đáp , chân thành : “Cảm ơn ... Tư...”

 

Bước chân Hứa Tư khựng một chút, bàn tay nắm tay nàng siết chặt hơn, đó tiếp tục bước .

 

Nguyễn Kiều Kiều phân biệt giờ là mấy giờ, nhưng thị lực nhạy bén còn sót từ kiếp động vật giúp nàng phát hiện xung quanh ít dã thú. Có nhiều đôi mắt phát sáng màu xanh lam, xanh lục đang chằm chằm họ.

 

Chỉ là, kỳ lạ, những con thú đó chỉ âm thầm quan sát chứ dám gần.

 

Thậm chí chỉ cần họ qua, chúng sẽ tự động tránh đường!

 

Nguyễn Kiều Kiều duy trì sự cảnh giác cao độ suốt một ngày một đêm, giờ gặp tiểu phản diện, sự cảnh giác đó bỗng chốc tan biến, cơ thể cũng theo đó mà rã rời. Đi nửa tiếng, nàng kiệt sức, chỉ thấy mệt buồn ngủ, khát đói cồn cào.

 

Nàng lắc tay Hứa Tư: “Anh Tư, em mệt , nổi nữa.”

 

Hứa Tư nàng, mày nhíu chặt. Nơi cách chỗ họ ở quá xa, họ còn nhỏ, hơn nữa trong một ngày bầy khỉ di chuyển chỗ ở hai , nên khỏi đây e là mất ít nhất một ngày.

 

Nơi quá nguy hiểm, ngay cả cũng dám đảm bảo an , chỉ đưa nàng ngoài ngay lập tức.

 

dáng vẻ mệt mỏi của nàng, do dự.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-87-duoc-tieu-phan-dien-cuu-2.html.]

 

“Anh Tư, đến tìm em từ bao giờ?”

 

“Hôm qua.”

 

“Vậy ăn gì ?”

 

Hứa Tư lắc đầu. Khứu giác của kém xa , trong thời gian tìm nàng ít đường vòng, hơn nữa bầy khỉ đổi chỗ ở hai nên mới tìm thấy nàng muộn như .

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

“Vậy Kiều Kiều bắt gà rừng cho ăn nhé? Anh nướng ?” Ngừng một chút, nàng buồn rầu: “Anh cũng mang theo diêm nhỉ?” Không diêm, nàng còn là mèo của kiếp nữa, ăn thịt sống.

 

“Có mang.” Hứa Tư móc bao diêm trong túi .

 

Mắt Nguyễn Kiều Kiều sáng rực lên. Nghĩ đến việc hầu như ăn cơm ở nhà, đúng là khả năng mang diêm theo . Nàng : “Vậy Tư đợi nhé, Kiều Kiều bắt gà rừng cho ăn! Anh nướng nhé!”

 

“Được.” Hứa Tư cũng thực sự đói . Để tìm Nguyễn Kiều Kiều, gần như nghỉ ngơi suốt một ngày một đêm, chỉ khi khát mới ăn chút lá cây, rễ cây cầm .

 

Nguyễn Kiều Kiều đằng nào cũng năng lực của nên giấu giếm, ngay mặt lẩm bẩm: Gà rừng, gà rừng...

 

Hai tiếng , một con gà rừng vẹo cổ đ.â.m sầm cây mặt họ.

 

Hứa Tư quả nhiên hề ngạc nhiên, cúi xuống nhặt con gà rừng lên. Nơi nước, cũng sông suối, vặt sạch lông gà, dùng lá cây moi sạch nội tạng, dọn sạch một đất trống nhóm lửa.

 

Nguyễn Kiều Kiều động tác thành thục của , chút thương cảm : “Anh Tư, đừng ăn chuột nữa. Anh ăn gì cứ bảo em, em bắt cho , em giỏi lắm đấy.”

 

 

Loading...