“Chí chí...”
“Khẹc khẹc...”
Cú nhảy của đ.á.n.h thức cả bầy khỉ đang ngủ say. Nhìn thấy , chúng đều giật , lập tức phát tiếng kêu cảnh cáo.
Khỉ vương ngủ cành cây phía , thấy tiểu phản diện đột ngột xuất hiện, đồng t.ử co rút , vội vàng kéo con khỉ cái đang định nhảy xuống bên cạnh .
Trước Nguyễn Kiều Kiều cứ tưởng mắt tiểu phản diện phát sáng xanh là do suy dinh dưỡng, gầy quá mức. giờ ánh trăng mờ ảo , nàng phát hiện . Mắt thực sự màu xanh lục, thứ ánh sáng xanh như loài sói, khi chằm chằm thứ gì đó sẽ toát vẻ lạnh lẽo, đáng sợ.
Khỉ vương rõ ràng trấn áp, dám tùy tiện xông lên, chỉ nhe răng đe dọa.
Ánh Trăng Dẫn Lối
khi ánh mắt tiểu phản diện trở nên sắc bén, nó lập tức kéo con khỉ cái nhảy sang cây phía .
Lũ khỉ xung quanh đang kêu la hoảng loạn cũng như chim vỡ tổ, tản tứ phía!
“Cậu...” Nguyễn Kiều Kiều kinh ngạc cảnh tượng .
“Về nhà.” Tiểu phản diện thu hồi ánh mắt, nàng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng .
Nguyễn Kiều Kiều trong lòng đầy nghi hoặc nhưng cũng giờ lúc hỏi han. Cái cây to, tiểu phản diện đu một cái là trượt xuống , nhưng Nguyễn Kiều Kiều đó thì dám. Nàng bản lĩnh như , ngã xuống chắc gãy xương mất.
Tiểu phản diện lẽ cũng nhận điều đó, đầu về phía con khỉ đang lén lút quan sát cách đó xa, lao tới như một cơn gió, chằm chằm nó với ánh mắt u ám.
Con khỉ đó rõ ràng to gấp mấy , mà ánh mắt dọa cho kêu chí chóe, tủi lê bước chân nặng nề chạy đến gốc cây, trèo lên bế nàng xuống.
Nguyễn Kiều Kiều chỉ cảm thấy tên tiểu phản diện thật thần kỳ!
Hắn thế mà thể giao tiếp bằng mắt với khỉ?
Quả nhiên hổ danh là vai ác thể hủy diệt thế giới, đúng là tầm thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-86-duoc-tieu-phan-dien-cuu-1.html.]
Xuống khỏi cây, con khỉ cẩn thận đặt Nguyễn Kiều Kiều xuống đất, dám nán nửa khắc, đầu kêu thất thanh nhảy mất.
Tiểu phản diện cũng chẳng để tâm, tiến lên nắm lấy tay Nguyễn Kiều Kiều, dắt nàng .
Hôm nay trăng, nhưng rừng cây rậm rạp, họ tán cây nên rõ đường lắm, chậm. Nguyễn Kiều Kiều theo vài phút, đến một chỗ ánh trăng chiếu rọi khá sáng, nàng lắc lắc tay .
“Này, tiểu ph... Hứa Tư, đến đây?”
Nơi là núi , núi , là nơi ngay cả lớn cũng dám . Nàng bắt đây một ngày một đêm , thật sự thể tin tìm thấy nàng ở đây.
Điều đối với nàng quá sức tưởng tượng.
Hơn nữa, nàng tìm lý do đến tìm nàng.
Quan hệ giữa họ cùng lắm chỉ là hàng xóm, thêm chút quen sơ sơ, thật sự đến mức thể liều c.h.ế.t núi tìm nàng.
“Đưa , về nhà.” Hứa Tư dừng bước, nàng, ánh mắt vẫn chuyên chú như khi.
“Tại chứ? Nơi đáng sợ lắm, sợ ?” Nguyễn Kiều Kiều hỏi.
Lần Hứa Tư im lặng hồi lâu. Rất lâu , mới : “Không sợ, sợ.”
Nguyễn Kiều Kiều c.ắ.n môi, sự chấn động trong lòng lúc thể diễn tả bằng lời.
Nếu nàng hiểu sai thì ý là sợ, mà là nghĩ đến việc nàng sẽ sợ nên mới dũng cảm tiến tìm nàng?
tại chứ?
Nguyễn Kiều Kiều chấn động xong vẫn hiểu nổi, tại đối với nàng như ?