Liễu Lai Phúc đang bên cạnh ăn uống ngon lành, miệng bóng nhẫy dầu mỡ, thấy thế chút vui. nghĩ đến việc còn bòn rút của nả từ bà chị , miễn cưỡng thu vẻ bất mãn vì quấy rầy bữa ăn, giả vờ quan tâm hỏi: “ đấy chị ba, chị về muộn thế? Mặt mũi thế ? Có ai bắt nạt chị ? Chị cứ với em, xem em đ.á.n.h cho nó rụng hết răng !” Nói xắn tay áo lên, vẻ tìm đ.á.n.h .
“Không gì, gì .” Liễu Chiêu Đệ vui vẻ, chút khó chịu trong lòng sự quan tâm giả tạo của Liễu Lai Phúc chữa lành sạch sẽ.
Mụ sang là Lý thị và bố là Liễu Tân Dân, thấp giọng kể chuyện xảy ngày hôm qua.
Lý thị và Liễu Tân Dân thực hôm qua phong thanh , nhưng giả vờ thôi. Giờ Liễu Chiêu Đệ tìm đến tận nơi, Lý thị mới vẻ mặt quan tâm, giọng điệu vô cùng lo lắng hỏi: “Thế con rể thế nào ? Không chứ?”
“Tạm thời , chân nối , chỉ cần hồi phục thì sẽ bình thường như . Chỉ là tiền t.h.u.ố.c men điều trị đắt lắm, ...” Liễu Chiêu Đệ ấp úng, khó khăn lắm mới mở lời , thì bên Lý thị đột nhiên vỗ đùi đ.á.n.h đét một cái, vẻ mặt hưng phấn với Liễu Chiêu Đệ: “Không là . À đúng , mày đến đúng lúc lắm, tao còn chuyện với mày.”
“Em trai mày với con bé thành đôi , tháng định chọn ngày lành để cưới. Nhà bên đó cũng bảo cần sính lễ gì nhiều, chỉ cần một chiếc xe đạp thôi. Đấy, lát nữa em mày định lên huyện xem xe đấy. Mày lát nữa còn về bệnh viện đúng , thế thì tiện quá, hai chị em cùng , nó cũng thuận đường ghé thăm rể, mua xe đạp luôn, dù cũng vội lúc .”
“Mẹ... con...”
“Sao thế? Lát nữa mày về bệnh viện ?” Lý thị ngẩng đầu mụ, như chợt nhớ điều gì, : “Mày hôm qua trực ở bệnh viện cả đêm, chắc chắn là mệt . Lại đây, rán cho hai quả trứng ốp la, tẩm bổ cho sức nhé.” Nói bà bếp, lục đục gì đó, như đang rán trứng thật.
Liễu Chiêu Đệ Lý thị ấn xuống ghế, tiếng động trong bếp, đối diện với bố và em trai đang hỏi han ân cần, cái miệng định đòi tiền cứ thế cứng , thốt nên lời.
Cho đến khi Lý thị tiễn cửa, mụ vẫn một chữ nào về việc đòi tiền.
Ngược Lý thị đóng cửa , đầu liền giục Liễu Lai Phúc: “Hôm nay mày mau mua xe đạp ngay , kẻo đêm dài lắm mộng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-84-kieu-kieu-bi-bat-di-9.html.]
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Vâng.” Liễu Lai Phúc hưởng ứng ngay, cũng đang nghĩ thế. Còn chuyện chị gái, rể thế nào, trong phạm vi quan tâm của .
Liễu Chiêu Đệ thất thểu trở bệnh viện, trời tối đen.
Đứng cổng bệnh viện, sờ túi áo trống rỗng, mụ cũng chẳng chuyến để cái gì nữa.
Nguyễn Tuấn đợi ở cổng từ lâu, thấy mụ về liền tới.
“Đòi tiền ?”
Liễu Chiêu Đệ con trai với vẻ do dự, đôi môi mấp máy mấy , cuối cùng chỉ lắc đầu.
Mụ con trai với ánh mắt cầu xin: “Tiểu Tuấn, thực sự mở miệng , con hiểu cho ?”
Nguyễn Tuấn lạnh: “Hiểu cho , thế ai hiểu cho bố con?” Nói xong bỏ .
Đối với , đến thất vọng cũng lười .
Liễu Chiêu Đệ thấy phản ứng của con trai như , trong lòng bất an tột độ, lật đật chạy theo . Đến cửa phòng bệnh dừng bước, càng sợ hãi , sợ đối mặt với Nguyễn Lâm thị, càng sợ đối mặt với Nguyễn Kiến Đảng thể tỉnh .