Mụ co ro trong góc, vẫn còn ôm ảo tưởng ngây thơ, nghĩ rằng Nguyễn Lâm thị đ.á.n.h một trận coi như chuyện qua.
khả năng ?
Đương nhiên là thể.
Nguyễn Tuấn bước tới, mụ : “Mẹ, sáng mai về nhà bà ngoại lấy tiền , bố còn đang đợi tiền.”
“……” Liễu Chiêu Đệ ôm mặt lời nào.
“ chị hai, hai xong phẫu thuật thì ngày nào cũng cần dùng thuốc, ngày nào cũng tiêu tiền. Chị mau lấy về , kẻo họ mua xe đạp mất thì đòi .” Ngô Nhạc cũng lên tiếng phụ họa.
Đối với chị dâu , bà cũng ngả mũ bái phục.
Bà tự nhận cũng ích kỷ, nhưng sự ích kỷ của bà là vì gia đình nhỏ của . Bà từng thấy ai lấy chồng mà còn dốc hết của cải về nhà đẻ, đến mức bạc đãi con cái như .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Giờ thì , hại cả chồng viện.
“Mẹ, thấy ?”
“Nghe, thấy .” Liễu Chiêu Đệ trốn tránh nữa, đành lí nhí đáp.
Nguyễn Tuấn mụ một cái, thêm gì nữa, khỏi phòng bệnh, một lát bưng chậu nước ấm lau cho Nguyễn Kiến Đảng.
Nhà họ Nguyễn.
Cả nhà tìm kiếm suốt một ngày, phần lớn trai tráng trong đội quan hệ với nhà họ Nguyễn cũng theo giúp đỡ. Nguyễn Kiều Kiều đưa núi , ai dám đó, họ chỉ dám tìm kiếm ở khu vực bên ngoài. Tiếc may mắn mỉm , vẫn thấy bóng dáng Nguyễn Kiều Kiều .
Nguyễn Kiến Dân và Nguyễn Kiến Quân ở bậc cửa nhà chính, thẫn thờ ngoài, đến dũng khí bệnh viện cũng . Họ dám đối mặt với cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-82-kieu-kieu-bi-bat-di-7.html.]
Bao nhiêu năm nay, họ tận mắt chứng kiến Tiểu Kiều Kiều cưng chiều như thế nào.
Nguyễn Kiệt cơn điên loạn xông núi buổi trưa nay, Nguyễn Kiến Dân đ.á.n.h ngất, giờ tỉnh bình tĩnh hơn nhiều, nhưng tuyệt nhiên một lời nào.
Nguyễn Hạo và Nguyễn Bác chiều nay hơn 3 giờ trở trường học. Bố của bạn học Nguyễn Hạo ở đồn công an, hai em về tìm bạn nhờ giúp đỡ đến đồn công an chuyện.
Chạng vạng tối, họ ghé qua bệnh viện một chuyến.
“Bố, bọn con chuyện với đồn công an , sáng mai họ sẽ phái núi hỗ trợ tìm em gái.” Núi thú dữ, dân dám , nhưng công an súng, tương đối an hơn nhiều.
“Ừ.” Nghe , Nguyễn Kiến Quốc im lặng cả buổi chiều mới thốt một chữ.
“Bố cũng theo con về nhà ngủ một chút , tìm em gái còn cần bố, ngày mai chúng cùng núi.”
“Được.” Nguyễn Kiến Quốc một chữ, con trai cao gần bằng , suýt chút nữa kìm nước mắt.
Nguyễn Hạo tuy mới mười lăm tuổi nhưng trưởng thành sớm, chín chắn gần như lớn. Cậu sợ Nguyễn Kiệt ở nhà trụ nổi, tối nay trốn , bèn với hai thím một tiếng cùng Nguyễn Kiến Quốc trở về đội.
Nguyễn Hạo thông báo tin tức ngày mai công an sẽ đến, mới thở phào nhẹ nhõm đôi chút, ai về phòng nấy nghỉ ngơi, nhưng ngủ là chuyện khác.
Tuy nhiên một chắc chắn ngủ .
Từ sáng, khi tin Nguyễn Kiều Kiều khỉ bắt núi , Ngũ Y Đình lén lút vui mừng.
Cô bé từ nhỏ lớn chuyện, núi nguy hiểm đến mức nào. Giờ Nguyễn Kiều Kiều khỉ bắt đó, e là vĩnh viễn nữa.
Cô bé cảm thấy đây là ông trời thấy tiếng lòng của .
Trên thế giới sắp còn Nguyễn Kiều Kiều nữa !