Mèo Béo Xuyên Sách Trở Thành Bé Cưng Ở Thập Niên - Chương 81: Kiều Kiều bị bắt đi (6)

Cập nhật lúc: 2025-12-15 04:56:51
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cho dù ông tìm Thư Khiết về mà còn Nguyễn Kiều Kiều thì đó cũng chẳng là một gia đình trọn vẹn nữa.

 

Nghĩ đến đây, Nguyễn Kiến Quốc dựa lưng tường trượt xuống xổm, hai tay ôm mặt, nước mắt tuôn rơi như mưa.

 

Đỗ Thanh và Ngô Nhạc cảnh mà xót xa thôi, gần kéo Nguyễn Lâm thị , nhỏ giọng khuyên giải: “Mẹ ơi, chúng con sẽ ngừng tìm kiếm Kiều Kiều . Lần con bé cũng vượt qua , nhất định sẽ ạ, đừng vội quá.”

 

đấy , Kiều Kiều là đứa trẻ phúc khí, tuyệt đối sẽ .” Ngô Nhạc cũng hùa theo. Dù tình cảm bà dành cho Nguyễn Kiều Kiều luôn phức tạp, nhưng bà vẫn yêu quý cô cháu gái . Giờ bà chỉ mong con bé bình an trở về, thậm chí còn nghĩ, nhất định sẽ vì chuyện Nguyễn Lâm thị thiên vị mà khó chịu nữa.

 

lúc Nguyễn Lâm thị chẳng lọt tai lời nào.

 

Bà rõ hơn ai hết núi là nơi nguy hiểm thế nào. Nguyễn Kiến Đảng chỉ loanh quanh bên ngoài mà còn trâu rừng húc thủng chân, Nguyễn Kiều Kiều sâu trong núi thì ? Nghĩ đến đây, mắt Nguyễn Lâm thị tối sầm , cũng may đang ở bệnh viện nên lập tức đưa lên giường cấp cứu.

 

Bác sĩ tiêm t.h.u.ố.c an thần cho Nguyễn Lâm thị, cau mày đám nhà: “Bà cụ tuổi cao , chịu nổi cú sốc lớn như , các trông nom cho cẩn thận chứ.”

 

“Vâng , chúng sẽ chú ý ạ.” Đỗ Thanh liên tục .

 

“Thôi , với các cũng vô ích. Trông nom cho kỹ , thêm vài thế nữa e là bà cụ cũng...”

 

Bác sĩ lắc đầu ngao ngán. Từ sáng đến giờ, họ cũng nắm sơ qua tình hình nhà . Đặc biệt là Nguyễn Kiều Kiều viện, bà cụ cưng chiều cô bé thế nào là cô bé quan trọng với bà cụ .

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-81-kieu-kieu-bi-bat-di-6.html.]

Mới qua một tháng mà cô bé ... Bác sĩ cũng chẳng gì hơn, thở dài bỏ .

 

“Anh cả, chợp mắt một lát ? Anh cũng thức trắng một ngày một đêm .” Đỗ Thanh quầng thâm mắt Nguyễn Kiến Quốc, hạ giọng khuyên.

 

Nguyễn Kiến Quốc lắc đầu, c.h.ế.t lặng ghế.

 

Cách đó xa là giường bệnh của Nguyễn Kiến Đảng. Chú gây mê phẫu thuật, đến sáng mai mới tỉnh. Liễu Chiêu Đệ vẫn co ro trong góc tường, túm chặt vạt áo cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của .

 

Một ngày trôi qua.

 

Đội 6 nhà họ Nguyễn và nhà đẻ mụ chỉ cách hai thôn, tin tức chắc chắn truyền đến tai bên đó, nhưng đến giờ vẫn thấy mặt mũi ai. Liễu Chiêu Đệ chút chạnh lòng, nhưng dù chạnh lòng đến mấy, mụ cũng mặt mũi nào chạy về đòi tiền đó.

 

Mụ ở nhà đẻ nay yêu thương, lấy chồng thì cắm đầu việc như trâu ngựa, chẳng khác nào vô hình.

 

Lấy chồng xong, vì nhà họ Nguyễn cũng khá giả, mụ thỉnh thoảng mang đồ về biếu, từ đó mới hưởng thụ sự ân cần từng từ gia đình. Họ tâng bốc mụ, coi mụ như thượng khách. Liễu Chiêu Đệ ngu, cũng cứ lấy đồ nhà chồng mang về nhà đẻ là .

 

mụ kìm , mụ hưởng thụ cảm giác nhà đẻ tung hô.

 

Hơn nữa vì mụ mang đồ về ngày càng nhiều, lòng tham của nhà đẻ cũng ngày càng lớn. Lần nào mang ít là họ sầm mặt, quen tung hô nên mụ chịu nổi thái độ đó, thế mới dẫn đến chuỗi bi kịch .

 

Mụ là cực kỳ sĩ diện. Với mụ, việc về đòi tiền cho còn nhục nhã hơn là đ.á.n.h một trận.

Loading...