Nguyễn Kiệt theo bản năng đuổi theo, nhưng giữa núi và núi ngăn cách bởi một hàng rào sắt kiên cố, căn bản thể vượt qua . Cậu chỉ thể bất lực em gái con khỉ tha , cuối cùng đến cái bóng cũng thấy nữa.
Phản ứng , lập tức lao xuống chân núi như điên.
Khi chạy về đến nhà họ Nguyễn, mặt mày Nguyễn Kiệt còn chút máu. Cậu thậm chí thấy Nguyễn Kiến Đảng khiêng về, cứ thế len qua đám đông, chạy xộc tìm Nguyễn Kiến Quốc và Nguyễn Lâm thị, nhào tới lớn.
“Bà nội, cha ơi, mất , mất ...”
Vừa tìm thấy Nguyễn Kiến Đảng, Nguyễn Lâm thị mới thở phào nhẹ nhõm một chút thì tin dữ , suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
“Cái gì gọi là mất ? Nó đang ở nhà với các con cơ mà?” Sắc mặt Nguyễn Kiến Quốc chuyển sang xanh mét, nếu kỹ sẽ thấy hai tay buông thõng bên ông đang run lên bần bật. Trận ốm thập t.ử nhất sinh của Nguyễn Kiều Kiều tháng khiến họ sợ hãi tột độ .
Chàng thiếu niên mười hai tuổi Nguyễn Lâm thị và Nguyễn Kiến Quốc, nức nở đến mức nên lời.
Khó khăn lắm mới hỏi đầu đuôi câu chuyện từ mấy đứa trẻ chạy về , nghi hoặc bàng hoàng.
“Sao núi khỉ ?”
“ đấy, chúng sống ở đây bao đời nay chỗ khỉ bao giờ .”
“Chẳng thế , Nguyễn Kiệt cháu đừng dối, gì...”
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Cháu , cháu mà! Muội thật sự khỉ bắt ! Cha, cha ơi, chúng mau đuổi theo ! Muội bắt sang núi !” Nguyễn Kiệt dậm chân bình bịch, gào , hiểu tin .
Vừa đến hai chữ "núi ", ánh mắt tự chủ đổ dồn về phía Nguyễn Kiến Đảng mới tìm thấy.
Cái núi đó... Nguyễn Kiến Đảng là lớn còn chẳng lành lặn trở , huống hồ là một đứa trẻ con...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-77-kieu-kieu-bi-bat-di-2.html.]
Nguyễn Lâm thị đến đó, cảm xúc kích động quá độ, trực tiếp trợn mắt ngất lịm .
Nguyễn Kiến Quốc cũng mặt cắt còn giọt máu, vững.
Họ mới tìm Nguyễn Kiến Đảng. Chú trâu rừng tấn công, một chân gần như sừng trâu đ.â.m xuyên, còn giữ chân . Giờ cô con gái bé bỏng của ông đưa đó, liệu còn mạng mà sống sót ?
Ông xoay định lao ngoài nhưng mấy hàng xóm cản .
“Kiến Quốc, lúc manh động. Trước tiên đưa Kiến Đảng bệnh viện , còn cũng ngất xỉu kìa...” Mấy hàng xóm can ngăn, ngoài miệng thế nhưng thực họ cũng ông lao núi nộp mạng.
Họ tìm Nguyễn Kiến Đảng cũng chỉ dám vòng quanh bên ngoài núi chứ dám sâu. Cũng may Nguyễn Kiến Đảng quá sâu, họ tìm thấy ông ở khu vực rìa ngoài, cậy đông mới dám một chút để khiêng ông .
giờ Nguyễn Kiều Kiều khỉ bắt , chẳng ai nó đưa con bé , thể là tận sào huyệt của thú dữ ở trung tâm núi. Chạy đó chẳng khác nào chỗ c.h.ế.t, khi còn chẳng thây.
Họ thể cùng ông tìm kiếm ở bên ngoài, chứ bảo xông đó thì chẳng ai gan cả.
Nguyễn Kiến Dân và Nguyễn Kiến Quân cũng chạy giữ chặt lấy trai: “Anh cả, cả, chúng bình tĩnh bàn bạc , đừng vội!”
“Sao vội , đó là con gái , là Kiều Kiều đấy!” Đầu óc Nguyễn Kiến Quốc trống rỗng, chỉ cần nghĩ đến cảnh Nguyễn Kiều Kiều đang ở trong núi là tim gan ông như lửa đốt.
Bên , Nguyễn Lâm thị tỉnh sự chăm sóc của Đỗ Thanh và Ngô Nhạc cũng giãy giụa bò dậy, đòi núi tìm Nguyễn Kiều Kiều.
Nguyễn Lâm thị hối hận lắm!
Hối hận đến xanh cả ruột gan.