Nguyễn Lâm thị nào nuốt trôi, bà lắc đầu, : “Các cháu ăn , đừng để đói.” Rồi Nguyễn Kiều Kiều trong lòng cả đêm ngủ, sắc mặt cũng chẳng lành gì: “Kiều Kiều đói ? Bà nội còn sức hấp trứng cho cháu, ăn tạm chút gì ?”
“Bà nội, cháu đói.” Nguyễn Kiều Kiều sớm coi nhà họ Nguyễn là nhà , giờ xảy chuyện thế , nàng cũng lo lắng sốt ruột, chẳng thiết tha ăn uống gì.
Nàng vươn cánh tay nhỏ bé ôm lấy tay Nguyễn Lâm thị, khẽ an ủi: “Bà nội, chú hai sẽ ạ.”
“Ừ.” Nguyễn Lâm thị xoa đầu nàng, chìm im lặng.
Những khác thực cũng nuốt trôi. Nguyễn Vĩ co ro trong góc lau nước mắt. Nguyễn Kiệt tới vỗ vai em họ, Nguyễn Vĩ lập tức đỏ hoe mắt hỏi: “Anh tư, bố em sẽ nhỉ?”
“Đương nhiên .” Nguyễn Kiệt gật đầu chắc nịch.
Nguyễn Vĩ , kìm òa .
Hơn 8 giờ sáng, Nguyễn Kiến Quốc hớt hải từ trấn trở về, cùng còn vợ chồng chú ba, chú tư. Tuy báo công an nhưng bảo đủ 72 giờ mới thụ lý, nên công an nào cùng.
Đỗ Thanh thẳng qua chỗ Liễu Chiêu Đệ đang bệt đất nhếch nhác t.h.ả.m hại, đến bên cạnh Nguyễn Lâm thị. Nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều mắt lờ đờ thiếu tinh thần, bà xót xa vô cùng, ôm lấy nàng lòng.
“Mẹ, đừng lo, hai sẽ , chúng con lên núi tìm ngay đây.” Nguyễn Kiến Quân bước lên , còn dẫn theo mấy cùng chỗ .
Liễu Chiêu Đệ ngấn lệ họ, gật đầu lia lịa.
Nguyễn Lâm thị cũng họ gật đầu, dậy nhưng lâu quá, ăn gì nên lên lảo đảo suýt ngã, may mà Nguyễn Kiều Kiều và Đỗ Thanh đỡ kịp.
“Mẹ, thế , ăn chút gì . Mọi cũng thế, dù lên núi tìm thì cũng ăn no !” Ngô Nhạc ngay xuống bếp.
Chẳng mấy chốc, một nồi cơm khoai lang nóng hổi bưng lên cùng mấy món ăn sáng đơn giản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/meo-beo-xuyen-sach-tro-thanh-be-cung-o-thap-nien/chuong-76-kieu-kieu-bi-bat-di-1.html.]
Nguyễn Kiến Quốc mệt mỏi cả đêm, giờ cũng đói đến hoa mắt, xuống ăn liền mấy bát cơm to. Đợi ăn xong, họ lập tức xuất phát lên núi . Bà con trong thôn cũng đến giúp khá đông, đoàn ít nhất cũng hai ba mươi .
Nguyễn Lâm thị cũng cố gắng ăn chút gì đó, bất chấp can ngăn cũng đòi theo.
Chỉ mấy đứa trẻ và Nguyễn Kiều Kiều ở nhà.
đám trẻ con mà yên . Người lớn , chúng nó liền bám theo ngay. Nguyễn Kiều Kiều đương nhiên cũng lon ton chạy theo.
Hai nhóm gặp ở núi , bởi vì lớn tìm thấy Nguyễn Kiến Đảng ở núi nên chuyển hướng sang tìm kiếm ở bìa rừng núi , còn nhóm Nguyễn Kiều Kiều thì vẫn tìm ở núi .
Bọn trẻ tìm kiếm nghiêm túc, miệng liên tục gọi tên chú hai, chú ý đến tiếng sột soạt phát giữa những tán cây. Đợi đến khi phát hiện thì quá muộn.
Hàng trăm con khỉ đang nhảy nhót những cành cây ngay đầu bọn chúng.
Một con khỉ to lớn, rõ ràng là con đầu đàn, nhanh chóng nhảy từ cây xuống, đáp ngay cạnh Nguyễn Kiều Kiều và Nguyễn Lỗi.
Nguyễn Lỗi thấy một con khỉ đột nhiên nhảy mặt thì giật b.ắ.n , theo bản năng lùi hai bước. Khi định thần thì thấy con khỉ bế thốc Nguyễn Kiều Kiều lên nhảy tót lên cây.
“Kiều Kiều!”
“Muội !”
Mọi kinh hãi, trơ mắt con khỉ ôm Nguyễn Kiều Kiều chạy biến, vèo vèo vài cái mất hút, lao thẳng về phía núi .
Ánh Trăng Dẫn Lối
“Muội ...” Tiểu mập mạp sợ quá bệt xuống đất, c.h.ế.t lặng.